– Cảng Sinh, đừng lo, nếu Tống thần y đã nắm chắc như vậy, chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Bác sĩ Hoàng an ủi Hoàng Cảng Sinh một câu.
– Anh, em không thể không lo, tuy cậu ta nói nắm chắc, nhưng dù sao đây cũng không phải căn bệnh nhỏ, trước kia em đã đi nhiều bệnh viện, bọn họ không ai dám nói nắm chắc.
Vẻ mặt Hoàng Cảng Sinh có chút bất đắc dĩ:
– Cũng không biết khi nào Tống thần y sẽ đi ra…
– Ra rồi.
A Tài chợt hưng phấn kêu lên một tiếng.
Bác sĩ Hoàng và Hoàng Cảng Sinh chợt sững sờ, mới được bao lâu mà đã đi ra? Hai người cùng dùng ánh mắt mê man nhìn về phía cửa, phát hiện Tống thần y đang đi ra, mà người đẹp tuyệt sắc cũng đi theo.
– Tống thần y, đã xong rồi sao?
A Tài trước tiên tiến lên nghênh đón, hắn rất quan tâm đến vấn đề này, vì nó sẽ quyết định hắn có kiếm được một trăm ngàn hay không.
– Nói nhảm.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Không có gì tôi không chữa được.
Lúc này Hoàng Cảng Sinh mới kịp phản ứng, hắn vội vàng hỏi:
= Tống thần y, con tôi thật sự không sao chứ?
– Không có gì, nếu ông không tin thì có thể đưa đến bệnh viện kiểm tra, mặt khác cũng chuẩn bị một triệu, mai tôi đến lấy.
Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu, sau đó hắn kéo Ninh Khiết nhanh chóng bỏ đi.
Hoàng Cảng Sinh chợt buồn bực, Tống thần y này sao đi vội vã như vậy? Vì vậy mà hắn có chút lo lắng, con mình không có vấn đề gì đấy chứ?
Hoàng Cảng Sinh nghĩ vậy thì vội vàng đi vào, sau đó hắn thở dài một hơi, vì hắn thấy Hoàng Hiểu Thông vẫn rất tốt, đang ngồi trên giường, vì vậy mà hắn có chút mê man.
– Cha, vì sao có rất nhiều chuyện con không thể nghĩ ra?
Hoàng Hiểu Thông thấy Hoàng Cảng Sinh thì rất mê hoặc:
– Còn nữa, cha, sao cha lại già đi như vậy? Không đúng, con hình như cũng đã lớn, kỳ quái, sao con cảm thấy giống một giấc mộng như vậy?
Hoàng Cảng Sinh nghe được những lời này của Hoàng Hiểu Thông thì trợn mắt há mồm, sau đó nước mắt rơi đầy mặt. Bác sĩ Hoàng ở bên cạnh cũng ngẩn ngơ, Hiểu Thông này hình như đã bình thường trở lại rồi thì phải? Y thuật của Tống thần y kia cũng quá thần kỳ.
– Chú Cảnh Sinh, chú đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đưa Hiểu Thông đi bệnh viện kiểm tra.
A Tài lúc này thúc giục, hắn chỉ quan tâm đến tiền của mình, nếu con của Hoàng Cảng Sinh được trị tốt thì nên trả tiền.
– Được, trước tiên đi bệnh viện.
Hoàng Cảng Sinh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, tuy đứa con nhìn có vẻ đã bình thường nhưng nếu không đi bệnh viện kiểm tra thì hắn cũng không thể yên tâm được.
Bên này Hoàng Cảng Sinh và A Tài đưa Hoàng Hiểu Thông đến bệnh viện, bên kia Hạ Thiên và Ninh Khiết dùng tốc độ cực nhanh quay về khách sạn. Sau khi tiến vào phòng thì hán nhanh chóng lấy ngân châm đâm lên người mình mười lần, sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống.
Vẻ mặt Ninh Khiết có chút lo lắng, từ đầu đến cuối nàng không hỏi Hạ Thiên xem có chuyện gì xảy ra, không phải nàng chẳng muốn hỏi, căn bản là nàng không có cơ hội. Nhưng nàng cũng đã đoán được vấn đề, có lẽ âm hỏa trong người hắn bắt đầu quấy phá.
Âm hỏa trong người Hạ Thiên có vấn đề cũng chẳng có gì là kỳ quái, nhưng điều làm Ninh Khiết nghĩ mãi không rõ, vì sao hôm nay lại phát tác sớm như vậy? Nàng nghĩ đến hành vi chữa bệnh quái dị trước đó mà cảm thấy khó hiểu, tình cảnh của hắn lúc này giống như là di chứng vì đợt chữa bệnh vừa rồi.
Nhưng bây giờ Ninh Khiết không thể làm bất kỳ điều gì, nàng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi ở bên cạnh, chuyện này nàng hoàn toàn không giúp được gì.
Chờ đợi dài dằng dẵng, từ sáng đến tối, Hạ Thiên vẫn ngồi không nhúc nhích. Trong lúc đó A Tài cũng điện thoại đến nhưng Ninh Khiết không nhận máy, nàng tắt ngay, bây giờ nàng không có tâm tình nhận điện thoại, nàng không muốn sinh ra tình cảnh quấy nhiễu Hạ Thiên.
Ninh Khiết liên tục bất an cả ngày, đến tối vẫn cảm thấy bất an, mà lúc này ở Cảng Thành cũng còn có hai người bất an.
Trung tâm thành phố Cảng Thành có một khách sạn năm sao siêu cấp, khoảnh khắc này trong một gian phòng xa hoa, hai cô gái đang ở bên trong với vẻ mặt sầu lo.
Hai cô gái này ăn mặc tương tự như nhau, bên ngoài là quần áo dài màu đen, nhưng áo khoác thì mở rộng, bên trong rất gợi cảm, là áo da bó sát người, phía dưới là giày da và quần da bó sát, làm cho thân thể nóng bỏng của các nàng bộc lộ ra ngoài.
Các nàng không những chỉ có dáng người nóng bỏng, hơn nữa gương mặt cũng tuyệt mỹ, nhưng nếu nhìn thoáng qua thì cảm thấy cả hai có chút tương tự. Khốn nổi hai nàng có màu da khác nhau, một người là cô gái phương Tây, một là người đẹp phương Đông, mái tóc cũng một tím một đen, khác biệt rất rõ.
Hai cô gái đều xinh đẹp gợi cảm nhưng khí chất lại bất đồng, người đẹp tóc tím cực kỳ quyến rũ, người đẹp tóc đen thì có chút lạnh lùng nhưng thiên hướng cuồng dại.
– Huấn luyện viên, kỳ quái, em đã điện thoại cho chồng nhưng không được, điêu này rõ ràng là không đúng, trước kia dù thế nào thì cũng gọi được mà.
Người đẹp tóc tím mở miệng nói.
– Gặp quỷ, gần đây làm gì cũng không được, ngay cả tên sắc lang chết tiệt kia cũng không thấy.
Người đẹp tóc đen căm giận nói:
– Đàn ông lúc nào cũng như vậy, rơi vào tay rồi thì không quan tâm, tôi thấy sắc lang kia có tám phần là chơi chúng ta chán chê rồi.
– Huấn luyện viên, chị cũng đừng nghĩ lung tung, chồng nhỏ sẽ không như vậy. Chị nghĩ lại mà xem, khi ở trên du thuyền, cậu ấy có bao giờ ngán đâu? Mỗi lần đều cảm thấy không đủ, đều muốn hai chúng ta cầu xin tha thứ mới bỏ qua.
Người đẹp tóc tím rõ ràng không ủng hộ suy nghĩ của người đẹp tóc đen.
Gương mặt người đẹp tóc đen có hơi đỏ giống như nàng nhớ đến khoảng thời gian hoang đường trên du thuyền. Thật ra nàng cũng thừa nhận lời nói của người đẹp tóc tím, sắc lang kia rõ ràng chưa từng thỏa mãn, nàng nhớ đến tình cảnh bảy ngày sắc lang kia không cho nàng xuống giường mà trong lòng chợt sinh ra cảm giác khác thường.
Tuy người đẹp tóc đen cảm thấy sắc lang kia không chán mình, nhưng nàng vẫn tức giận:
– Người này sao không liên lạc với chúng ta? Bây giờ chúng ta cũng không điện thoại được là sao?
– Có phải chồng nhỏ xảy ra chuyện rồi không?
Người đẹp tóc tím dùng giọng bất an hỏi.
– Hắn có thể xảy ra chuyện gì?
Người đẹp tóc đen không cho là đúng, sắc lang kia là kẻ cực kỳ hùng mạnh, xác suất gặp chuyện không may là rất nhỏ.
– Huấn luyện viên, để em điện thoại cho Vân Mạn, bạn ấy là vợ bé của chồng, lại là bạn của em, trước kia chưa từng bán đứng em, rất đáng tin cậy. Để em hỏi thăm tình huống, để xem chồng như thế nào.
Người đẹp tóc tím suy nghĩ rồi đề nghị.
Người đẹp tóc đen cũng suy xét lại, sau đó nàng khẽ gật đầu nói:
– Được rồi, em điện thoại cho cô ấy hỏi thăm tình hình xem thế nào.
Người đẹp tóc tím nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nàng gọi đi:
– Alo, Vân Mạn, là mình, Isabella…
Người đẹp tóc tím chính là người đẹp sát thủ nổi tiếng Isabella, mà người đẹp tóc đen đi cùng với nàng chính là huấn luyện viên, là sát thủ nữ nổi tiếng thế giới Ám Dạ Tinh Linh Ngải Vi Nhi.
Không lâu trước đó các nàng tách khỏi Hạ Thiên, bọn họ quay về tổng bộ của Ám Ảnh Đoàn, đưa yêu cầu Hạ Thiên gia nhập Ám Ảnh Đoàn và muốn làm đoàn trưởng báo cáo cho các nhân vật quản lý khác. Nhưng chuyện này tạm thời chưa thể đưa ra quyết định, vì có một phần tán thành và một phần không, lý do phản đối rất đơn giản, Hạ Thiên căn bản không ở trong tổng bộ của Ám Ảnh Đoàn, tất nhiên hắn không thể làm đoàn trưởng được. Nếu muốn làm đoàn trưởng thì ít nhất phải đến Ám Ảnh Đoàn một chuyến.
Chuyện này cuối cùng đành phải gác lại, Ngải Vi Nhi cũng không quá quan tâm, nàng cảm thấy nếu Hạ Thiên có thời gian đến Ám Ảnh Đoàn, có lẽ đám người không đồng ý kia cũng phải đồng ý. Thật ra nàng thấy sắc lang kia không có hứng thú quá lớn với chức vị đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn, hắn chỉ có hứng thú với nàng và Isabella mà thôi.
Sau đó Ngải Vi Nhi và Isabella rời khỏi tổng bộ Ám Ảnh Đoàn, bên phía nước Mỹ có nhiệm vụ cho hai người đi chấp hành, nhưng khi chấp hành nhiệm vụ thì các nàng lại phát hiện tình huống không đúng.
Đầu tiên là các nàng thấy mục tiêu không giống như báo cáo tình báo của Ám Ảnh Đoàn, sau đó các nàng lại phát hiện nơi đó có mai phục. Cũng may hai người được Hạ Thiên giúp đỡ, năng lực tăng mạnh, vì thế dù gặp nguy hiểm nhưng vẫn giết chết mục tiêu, cuối cùng thuận lợi phá vòng vây. Sau đó các nàng liên lạc với tổng bộ Ám Ảnh Đoàn, muốn làm sáng tỏ tình huống.
Khi còn đang đợi mẹ của Ngải Vi Nhi điều tra nguyên nhân ở Ám Ảnh Đoàn thì các nàng bị tập kich, mà mười ngày sau đó bọn họ liên tục bị tập kich. Sau kih xử lý nhiều kẻ địch thì bọn họ cuối cùng cũng tìm ra chút mánh khóe, có một phú hào nặc danh treo thưởng một triệu đô la để lấy mạng các nàng, vì thế mà các nàng liên tục bị tập kich.
Mẹ của Ngải Vi Nhi cũng truyền đến tin tức, trong tổ chức sợ rằng có nội gián, đã đưa tư liệu của bọn họ ra ngoài, ngay cả hành tung của bọn họ cũng bị tiết lộ, vì vậy bọn họ mới dễ dàng bị phát hiện. Mẹ Ngải Vi Nhi vốn muốn cho hai nàng về tổng bộ Ám Ảnh Đoàn nhưng bây giờ cũng thay đổi ý kiến, để các nàng tạm thời không quay về, cũng cố gắng không liên lạc với người trong tổ chức, sau đó trốn đến một địa phương an toàn.
Ngải Vi Nhi cũng không muốn đến Trung Quốc nhưng Isabella lại nói chỗ an toàn nhất chính là ở bên cạnh chồng, Ngải Vi Nhi cảm thấy điều này là đúng, vì vậy hôm qua bọn họ đi qua HongKong, đến Cảng Thành, chuẩn bị đến thành phố Giang Hải tìm Hạ Thiên. Nhưng các nàng không thể liên lạc với Hạ Thiên, vì vậy tạm thời ở thành phố Cảng Thành, chuẩn bị làm công tác liên hệ rồi mới di chuyển.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc