Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Ngọc Mị, đường cong mê người của nàng thật sự làm hắn rục rịch.
– Đứng nơi đó không nhúc nhích, không né tránh, cũng đừng vận công chống cự.
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, giọng điệu không tính là lạnh băng, tất nhiên cũng không tính là dịu dàng, nhưng nếu so với nàng trước kia thì đã cực kỳ dịu dàng rồi.
Hạ Thiên không khỏi ngẩn ngơ:
– Này Em Chân Dài, chị không phải muốn mưu sát chồng đấy chứ?
Dạ Ngọc Mị cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, nàng trực tiếp đấm về phía hắn.
Hạ Thiên chợt ngây người, Em Chân Dài bắt đầu đánh nhau bằng nắm đấm từ khi nào rồi?
Trong ấn tượng của Hạ Thiên thì Dạ Ngọc Mị chưa từng dùng nắm đấm đánh người, nàng thường dùng vũ khí, chính là sợi tơ màu đen trên người, nhưng bây giờ nàng lại dùng nắm đấm muốn đánh hắn.
Có người đánh thì Hạ Thiên vô thức muốn trốn, nhưng hắn chợt cảm thấy không đúng, nắm đấm của Em Chân Dài nhìn rất đẹp, tốc độ ra quyền cũng khá chậm.
Một giây sau Hạ Thiên ý thức được một đấm của Dạ Ngọc Mị thật sự không khác gì người bình thường, rõ ràng nàng cũng không sử dụng công lực, nhưng dù sao thì nàng cũng là người tu tiên Phân Thần Kỳ, dù không sử dụng bất kỳ công lực gì thì cũng sẽ mạnh hơn người bình thường.
Hạ Thiên lúc đầu muốn tránh nhưng lại thôi, vì hắn bắt đầu hiểu Dạ Ngọc Mị có ý gì, hắn biết nàng muốn đánh mình.
– Bốp!
Một đấm của Dạ Ngọc Mị trúng người Hạ Thiên, tuy lực lượng không lớn nhưng Hạ Thiên không vận công chống cự và cũng cảm thấy hơi đau.
– Em Chân Dài, tôi cũng khống trốn tránh.
Hạ Thiên mở miệng hói:
– Như vậy được chưa?
Dạ Ngọc Mị không trả lời, nàng nhấc chân đạp về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên chợt buồn bực, Em Chân Dài đến bao giờ mới xong?
Dạ Ngọc Mị rõ ràng không để yên, nửa giờ sau đó nàng vẫn đấm đá Hạ Thiên, mà Hạ Thiên đáng thương hầu như chỗ nào cũng bị đánh, thậm chí ngay cả bộ vị mấu chốt cũng dính chưởng. Cũng may Dạ Ngọc Mị không dùng công lực, vì vậy hắn cũng không dính trọng thương, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn bị đánh điên cuồng trong thời gian lâu như thế.
Đánh người cũng cần phải có thể lực, đặc biệt là khi một người vứt bỏ không dùng tu vi mà chỉ dùng sức để đánh người, tất nhiên đánh nửa giờ thì Dạ Ngọc Mị cũng phải mệt mỏi và dừng lại.
– Em Chân Dài, bây giờ đã phát tiết đủ rồi chứ?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Dạ Ngọc Mị.
– Có thể bắt đầu được rồi.
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói, sau khi đánh Hạ Thiên điên cuồng thì những bất mãn trong lòng nàng cũng đã được giảm bớt.
Hạ Thiên vung tay kéo Dạ Ngọc Mị đến, sau đó vỗ lên mông nàng:
– Chị đã phát tiết, bây giờ đến lượt tôi, tôi sẽ quyết định đánh mông chị một ngàn cái như trước kia từng nói.
– Bốp.
Hạ Thiên vỗ lên cặp mông co dãn kinh người của Dạ Ngọc Mị:
– Vừa rồi chị đã làm tôi lãng phí nửa giờ, tôi lãng phí thêm một chút cũng không có vấn đề.
Hạ Thiên vừa nói vừa vỗ mông Dạ Ngọc Mị, sau đó hắn lại bổ sung:
– Chị cứ yên tâm, tôi sẽ không đánh sưng mông chị, vì vậy tôi sẽ giống như vừa rồi, sẽ không vận công để đánh, còn chị có thể vận công chống cự, nói chung là tôi phải đánh chị mới được.
– Một trăm cái.
– Một ngàn.
– Hai trăm.
– Một ngàn.
– Cậu…Năm trăm.
– Em Chân Dài, gọi một tiếng chồng sẽ được giảm năm trăm.
– Vậy cậu đánh một ngàn đi.
Cuối cùng không thể cò kè mặc cả, vài phút trôi qua, Hạ Thiên cuối cùng cũng vỗ lên một Dạ Ngọc Mị một ngàn cái, bàn tay đau nhức.
Dạ Ngọc Mị lúc này cũng bị Hạ Thiên làm cho gương mặt đỏ hồng, cặp mắt không lạnh lẽo như trước mà có chút tức giận, giống như hận không thể đánh Hạ Thiên.
– Em Chân Dài, bây giờ chúng ta bắt đầu làm chuyện chính sự.
Hạ Thiên ôm lấy eo nhỏ của Dạ Ngọc Mị, sau đó lục lọi trên người nàng:
– Áo quần của chị phải làm sao để cởi ra?
Dạ Ngọc Mị không trả lời nhưng một giây sau Hạ Thiên chợt cảm thấy bàn tay của mình có thể động vào da thịt của nàng, lúc này bộ quần áo của nàng dã biến mất, mà tư thế kinh diễm cũng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Hạ Thiên hít thở dồn dập, trước tiên hắn buông Dạ Ngọc Mị ra, sau đó lại ôm eo nàng, một tay vuốt ve chân dài, cúi đầu xuống ăn bánh bao lớn.
Không biết bao lâu sau thì Hạ Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu, hắn chợt ghé sát bên tai Dạ Ngọc Mị rồi hỏi:
– Em Chân Dài, lúc này chị còn cảm thấy ta là phàm nhân sao?
Khi âm thanh của Hạ Thiên vang lên, hắn chợt đẩy hông, tiến vào sâu bên trong.
– Ư.
Một tiếng rên khẽ vang lên như trả lời cho Dạ Ngọc Mị mà cũng không giống như trả lời, động tác của Hạ Thiên càng thêm nhanh, bên ngoài nhà đá gió thổi thét gào, bên trong xuân ý nồng đậm.
Đây là lần thứ hai giữa Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị, dù cũng như lần đầu tiên, giống như bị ép nhưng thực tế lại khác biệt.
Trước kia Dạ Ngọc Mị như một tượng gỗ để tùy ý Hạ Thiên thích làm gì thì làm, nhưng lúc này nàng đã có sự chủ động, rõ ràng thay đổi khá lớn.
Dạ Ngọc Mị hận Hạ Thiên nhất cũng không phải bị hắn khinh nhờn, mà là vì phàm nhân khinh nhờn. Nàng là tiên tử cao cao tại thượng, thế giới này bất kỳ đàn ông nào cũng là con kiến hôi với nàng, mà bị một con kiến nho nhỏ khinh nhờn thì đó là sự thật nhục nhã khó thể tiếp nhận với nàng.
Nhưng Hạ Thiên cũng không phải là phàm nhân, ít nhất bây giờ Dạ Ngọc Mị thấy đối phương không tính là phàm nhân, dù là Nghịch Thiên Bát Châm hay tu vi bây giờ, hắn đều xứng đôi với nàng. Dù nàng còn nhiều bất mãn và oán phẫn với hắn, nhưng trước đó không lâu nàng trao thân cho hắn, thái độ của nàng với hắn đã dần biến đổi trong vô hình. Cũng như những gì Nguyệt Thanh Nhã từng nói, nàng là một người phụ nữ giữ mình trong sạch, vì vậy sau khi thất thân cho một người đàn ông, nàng không thể không chú ý đến người đàn ông này.
Vấn Thiên Quân xuất hiện làm cho tất cả mọi người ở Thanh Phong Sơn cảm nhận được áp lực rất lớn, đó cũng chính là bậc thang cho Dạ Ngọc Mị, một bậc thang chịu thua.
Nàng là một người phụ nữ cao ngạo, nàng dù muốn tiến vào lòng Hạ Thiên cũng cần cơ hội, bây giờ cơ hội xuất hiện, nàng tiến vào trong lòng hắn cũng không ai nói này nọ, ai cũng thấy nàng vì mọi người mà làm thế. Đồng thời vừa rồi nàng đánh Hạ Thiên xong thì những khúc mắc trong lòng cũng mất đi sạch sẽ.
Dù lúc vừa rồi Dạ Ngọc Mị tình nguyện để Hạ Thiên đánh một ngàn cái lên mông cũng không chịu gọi Hạ Thiên là chồng, nhưng thực tế thì từ lúc đó nàng đã coi hắn là người đàn ông thật sự của mình, vì thế mới chủ động thoát y và đáp trả.
Dạ Ngọc Mị như một tượng gỗ trước kia đã làm cho Hạ Thiên hoạt động không biết mệt, bây giờ Dạ Ngọc Mị đáp trả làm cho hắn thật sự mê muội.
Thậm chí cả Dạ Ngọc Mị cũng mê muội, vì thế mà mãi đến nửa đêm cả hai mới tỉnh lại từ trong du͙c vọng.
– Này, nên làm chính sự.
Dạ Ngọc Mị nhắc nhở Hạ Thiên, sau đó nàng vận dụng công pháp thái bổ để hấp thu công lực của hắn.
Hành động của Dạ Ngọc Mị cũng làm cho Hạ Thiên tỉnh táo lại một chút, hắn tạm thời khống chế du͙c vọng, bắt đầu phối hợp chuyển công lực sang cho Dạ Ngọc Mị.
Công lực liên tục được chuyển từ Hạ Thiên sang Dạ Ngọc Mị, tu vi của Dạ Ngọc Mị nhanh chóng tiến lên Phân Thần trung kỳ, hậu kỳ, đột phá đến Hợp Thể sơ kỳ.
Lúc này công lực của Hạ Thiên chỉ từ Hợp Thể trung kỳ xuống còn sơ kỳ, nói cách khác đúng như những gì bọn họ dự đoán, hắn có thể thi triển đệ thất châm cho Dạ Ngọc Mị.
– Được rồi.
Dạ Ngọc Mị đình chỉ hấp thu công lực của Hạ Thiên, sau đó nàng đẩy hắn ra, quần áo lại xuất hiện bao bọc người nàng.
– Chờ chúng ta xử lý xong lão khốn Vấn Thiên Quân, ít nhất tôi sẽ đến với chị một tháng.
Hạ Thiên nhìn dáng người mê người của Dạ Ngọc Mị rồi lầm bầm.
Dạ Ngọc Mị trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
– Chuẩn bị thi châm, nếu không thì sẽ gặp chuyện xấu.
Hạ Thiên gật đầu, hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó nói với Dạ Ngọc Mị:
– Em Chân Dài, ngồi khoanh chân xuống dưới đất đi.
Dạ Ngọc Mị ngồi xuống, Hạ Thiên lấy ngân châm đâm đến, cùng lúc hắn phóng ra thần thức, mà thần thức hóa thành cây châm nhỏ đâm lên vào Dạ Ngọc Mị, đây là thần châm thần thức, là tinh túy của đệ thất châm.
Những luồng linh khí hùng mạnh từ bốn phương tám hướng kéo đến, tất cả tiến vào trong cơ thể Dạ Ngọc Mị, mà linh khí trong cơ thể của nàng liên tục gia tăng, thần trí của nàng càng thêm hùng mạnh, tu vi liên tục tăng tiến.
Hợp Thể trung kỳ, hậu kỳ, Độ Kiếp Kỳ.
– Đùng đùng.
Trên không trung vang lên những tiếng nổ lớn, một luồng sấm sét rạch phá bầu trời bổ xuống nhà đá.
Nhà đá vỡ vụn trong nháy mắt, sấm sét vẫn không tiêu tán, vẫn tiếp tục vỗ về phía Dạ Ngọc Mị.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc