– Này, chú là ai?
Liễu Mộng bất mãn nói.
– Ngươi là Nhiếρ Tử Hùng sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông thanh sam.
– Đúng vậy, ta là Nhiếρ Tử Hùng.
Người đàn ông thanh sam cười nhạt một tiếng:
– Nhưng ta tin các người biết một cái tên khác của ta hơn, là Bách Thiên Lang.
– Cái gì? Bách Thiên Lang? Thiên Lang yêu tiên Bách Thiên Lang?
Nguyệt Thanh Nhã chợt lắp bắp kinh hãi.
Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị cũng biến đổi, rõ ràng cái tên Bách Thiên Lang này cũng là thứ nàng từng biết.
– Đúng vậy, ta là yêu tiên Bách Thiên Lang.
Nhiếρ Tử Hùng cười nhạt một tiếng:
– Chắc chắn các người cũng biết, ta là kẻ địch của Vấn Thiên Quân, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác.
– Đường đường là Thiên Lang yêu tiên, bây giờ cũng cần hợp tác với người khác sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếρ Tử Hùng, rõ ràng nàng không tín nhiệm đối phương.
– Nếu không phải thấy các ngươi giết chết phân thân của Vấn Thiên Quân, ta cũng sẽ không muốn hợp tác.
Bách Thiên Lang hóa thân thành Nhiếρ Tử Hùng cười nhạt một tiếng:
– Uy lực của Tru Tiên kiếm trận cũng phải làm cho ta sợ hãi, điều không hoàn mỹ chính là tu vi của các nàng quá thấp, với tu vi đó bây giờ căn bản không địch lại Vấn Thiên Quân.
– Chẳng lẽ ngươi chống lại được Vấn Thiên Quân?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
– Theo ta biết thì ngươi cũng có tu vi Phân Thần hậu kỳ nhưng nếu phải ra tay thì cuối cùng ngươi cũng sẽ bại vì Vấn Thiên Quân, nếu không thì năm xưa sao ngươi thiếu chút nữa bị thủ hạ của Vấn Thiên Quân xử lý, phải hốt hoảng bỏ chạy?
– Năm xưa nếu không phải là Vấn Thiên Quân sử dụng thủ đoạn hèn hạ, ta sẽ thảm bại vậy sao?
Bách Thiên Lang hừ một tiếng, trong giọng nói có chút tức giận, nhưng ngay sau đó giọng điệu của hắn lại trở nên hòa hoãn:
– Dạ Ngọc Mị, ngươi nói không sai, dù Vấn Thiên Quân có cùng ta đối địch, ta cũng không thể nào đánh bại hắn, cũng vì thế mà ta vào thế giới này cũng không phải muốn đuổi giết Vấn Thiên Quân.
Bách Thiên Lang nói đến đây thì quay sang nhìn Nguyệt Thanh Nhã:
– Thực tế ta muốn đến giết vị Phiêu Miểu tiên tử này.
– Bách Thiên Lang, đầu óc của ngươi có vấn đề sao?
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt căm tức nhìn Bách Thiên Lang:
– Ngươi có thù oán với Vấn Thiên Quân, nào có liên quan đến cô ấy?
Bách Thiên Lang cũng không tức giận, hắn cười nhạt một tiếng:
– Dạ Ngọc Mị, ngươi dù xa cách đại lục Tiên Vân hai mươi năm nhưng cũng nhớ rõ thù hận giữa ta và Vấn Thiên Quân vào bốn mươi năm trước chứ?
– Ta nhớ rõ.
Nguyệt Thanh Nhã lúc này nói:
– Bốn mươi năm trước ngươi cố gắng làm nhục Thủy Nguyệt tiên tử, sư tôn duổi đến đánh ngươi trọng thương, nhưng Thủy Nguyệt tiên tử cũng bị ngươi đánh trọng thương, sau này Thủy Nguyệt tiên tử bắt đầu bế quan, mãi đến hai mươi năm trước còn chưa xuất quan.
– Không sai, các người biết rõ chỉ là như thế.
Bách Thiên Lang khẽ gật đầu.
– Ý của ngươi là không phải như vậy?
Dạ Ngọc Mị hỏi ngược lại.
– Năm đó Thủy Nguyệt chủ động quyến rũ ta, sau đó thừa dịp ta không sẵn sàng mà đánh lén làm ta bị thương, Vấn Thiên Quân lại xuất hiện tấn công, ta tu vi thấp hơn hắn một chút, tất nhiên là trọng thương.
Bách Thiên Lang bình tĩnh thuật lại chuyện cũ bốn mươi năm trước:
– Đáng tiếc là Vấn Thiên Quân vẫn đánh giá thấp ta, hắn vốn tưởng có thể đánh chết ta nhưng lại để ta thoát đi, trước khi trốn đi ta còn chém đứt cặp chân của Thủy Nguyệt tiên tử, biến nàng thành tiên tử không chân.
– Chúng ta vì sao phải tin ngươi?
Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng.
– Có tin hay không là tùy ngươi.
Bách Thiên Lang cười nhạt một tiếng:
– Thủy Nguyệt bị phế hai chân, nàng vốn định cải tạo thân thể nhưng đáng tiếc tu vi chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, mà quan trọng là với thiên tư của nàng, cộng thêm khi đó nàng đã có tuổi, nếu muốn tu luyện thì đến chết cũng không đạt được cấp độ Phân Thần Kỳ. Vì thế mà nàng ta dần bỏ đi ý nghĩ cải tạo cơ thể, mà muốn chiếm lấy cơ thể của người khác.
Bách Thiên Lang nói đến đây thì nhìn về phía Nguyệt Thanh Nhã, trong giọng nói có chút trào phúng:
– Nguyệt Thanh Nhã, ai cũng cho rằng Vấn Thiên Quân nhìn trúng thiên tư của ngươi, muốn cho ngươi kế thừa Phiêu Miểu tiên môn. Nhưng ngoài Vấn Thiên Quân và Thủy Nguyệt ra thì chỉ có ta là biết được, Vấn Thiên Quân sở dĩ chọn ngươi, vì ngươi có cơ thể tốt mà thôi, ngươi chính là thân thể mà Vấn Thiên Quân chọn ra cho Thủy Nguyệt, nếu không phải ngươi và Dạ Ngọc Mị đến thế giới này, chỉ sợ bây giờ ngươi không còn là Nguyệt Thanh Nhã, mà đã là Thủy Nguyệt từ lâu rồi.
– Không, điều đó là không thể.
Nguyệt Thanh Nhã rõ ràng không thể tin.
– Ngươi có tin hay không cũng được, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, đó là nguyên nhân mà ta muốn giết ngươi.
Bách Thiên Lang thản nhiên nói:
– Ta không biết Vấn Thiên Quân và Thủy Nguyệt vì căn cứ vào điều kiện gì mới chọn cơ thể của ngươi, nhưng ta biết ngươi là người duy nhất phù hợp với yêu cầu của bọn họ, cũng vì thế mà khi Dạ Ngọc Mị làm ngươi biến mất khỏi đại lục Tiên Vân, Vấn Thiên Quân thiếu chút nữa thì điên cuồng. Vì vậy mà hắn ra tay tàn sát hơn ba nghìn đệ tử của Nhật Nguyệt tiên môn, hắn bỏ ra hai mươi năm thời gian để cố gắng tìm ngươi quay về. Với thực lực của ta bây giờ vẫn không bằng Vấn Thiên Quân, vì vậy ta mới muốn đến để giết chết ngươi, hủy diệt thân thể mà Vấn Thiên Quân nhìn trúng.
– Nếu đã như vậy sao bây giờ ngươi còn muốn hợp tác với chúng ta?
Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng.
– Vì ta thấy cơ hội giết chết Vấn Thiên Quân.
Bách Thiên Lang thản nhiên nói:
– Không thể không nói từ Hạ Thiên đến Cơ Thanh Ảnh và đến cả ngươi đều cho ta ngạc nhiên, thế giới này vốn không thể tu luyện nhưng ngươi lại lên đến cấp Phân Thần Kỳ, Cơ Thanh Ảnh lúc đến đây chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ nhưng bây giờ đã là Phân Thần Kỳ. Nói thật, ta cũng không biết vì sao các người làm được như vậy, nhưng ta tin các ngươi có phương pháp tăng lên tu vi trong thời gian ngắn.
– Thì sao?
Dạ Ngọc Mị tiếp tục hỏi.
– Rất đơn giản, các người có thể mất một tháng biến Cơ Thanh Ảnh từ Nguyên Anh sơ kỳ lên Phân Thần Kỳ, ta cũng tin các người có thể bỏ ra một tháng biến một cao thủ Phân Thần Kỳ lên cấp cao hơn, cũng chính là Hợp Thể Kỳ.
Trong mắt Bách Thiên Lang lóe lên cái nhìn chờ mong, còn có chút hưng phấn:
– Dù là các người có tin hay không thì các người và Vấn Thiên Quân đã không còn con đường hòa hoãn, không phải hắn chết thì cũng là các người chết, nhưng nếu các người có thể cho một người lên Hợp Thể Kỳ, như vậy sẽ có thể xử lý Vấn Thiên Quân.
– Nếu chúng ta có thể tự mình giết chết Vấn Thiên Quân thì cần gì phải hợp tác với ngươi?
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Vì các người cần thời gian.
Bách Thiên Lang dùng giọng không nhanh không chậm nói:
– Ta tin tưởng các người có biện pháp tăng tiến tu vi nhưng không thể nào biến một người trong một ngày thậm chí là một hai canh giờ tiến từ Phân Thần Kỳ lên Hợp Thể Kỳ, thực tế Vấn Thiên Quân sẽ chỉ có thể quay lại trong thời gian ngắn, mà ta cũng chỉ cho các ngươi thời gian ngắn mà thôi.
Bách Thiên Lang dừng lại một chút rồi nói:
– Các người biết rất rõ, bây giờ ta chỉ là phân thân, nhưng bản tôn của ta ở đại lục Tiên Vân có thể ngăn cản Vấn Thiên Quân, nếu muốn kéo dài một thời gian là hoàn toàn có thể.
– Ngươi có thể kéo dài được bao lâu?
Dạ Ngọc Mị trầm ngâm một lát rồi mở miệng.
– Ít nhất là nửa tháng, nhiều là một tháng.
Bách Thiên Lang suy nghĩ một chút rồi nói.
– Được, chúng ta hợp tác với ngươi, ngươi lập tức đi chặn Vấn Thiên Quân lại.
Dạ Ngọc Mị lập tức đưa ra quyết định.
– Ngươi rất sảng khoái, được, ta sẽ đi chuẩn bị.
Bách Thiên Lang thật sự thỏa mãn, hắn không nói nhảm mà nhanh chóng biến mất.
– Tiểu Mị, có thể tin được Bách Thiên Lang này sao?
Nguyệt Thanh Nhã không nhịn được phải hỏi.
– Ngoài tin hắn ra thì chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói:
– Ngươi đã nói Vấn Thiên Quân sẽ đi qua, nếu như vậy chúng ta chỉ có thể chọn cách tin hắn, nếu không chúng ta chỉ còn con đường chết, bây giờ cũng không nghĩ nhiều nữa, chúng ta mau gọi tên khốn kia quay về.
– Mị Di, tôi sẽ đi điện thoại cho Hạ Thiên.
Tống Ngọc Mị tất nhiên ủng hộ Dạ Ngọc Mị, nàng đã sớm muốn xuống sườn núi gọi điện thoại, vì ngày hôm qua trên Thanh Phong Sơn đã lắp điện thoại cố định, muốn liên lạc với bên ngoài cũng không cần ra ngoài Càn Khôn đại trận.
– Vợ Mị Mị, không cần đi gọi điện thoại, tôi đã về rồi.
Âm thanh của Hạ Thiên vang lên, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt mọi người.
– Sao cậu về nhanh được như vậy?
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên, ánh mắt có hơi lạnh.
– Em Chân Dài, tôi biết rõ chị nhớ đến mình, vì vậy mà lập tức quay lại, vì vậy mà vừa đúng lúc chị muốn tìm tôi.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Chúng ta quả nhiên là tâm hữu linh tê.
– Đến lúc này mà cậu còn có thể nói như vậy sao?
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng.
– Ủa, chỗ này vừa xảy ra chuyện gì sao?
Hạ Thiên ngẩn ngơ, hắn tỏ ra vô tội, hắn còn chưa biết nơi đây xảy ra chuyện gì.
– Mọi người đi đến chỗ ở, chúng ta cùng thương lượng đối sách.
Nguyệt Thanh Nhã thở dài, nàng biết bây giờ là lúc nên tìm biện pháp đối phó được rồi.
Nửa giờ sau, bên ngoài một căn nhà gỗ trên sườn núi, một người đàn ông và mười sáu người phụ nữ cùng ngồi một chỗ, người đàn ông duy nhất này là Hạ Thiên, mà hắn cũng đã biết những gì đã xảy ra.
– Tôi biết ngay Vấn Thiên Quân không phải là thứ gì tốt, quả nhiên là đến cướp thần tiên tỷ tỷ của tôi.
Hạ Thiên thì thào nói:
– Không cần quan tâm hắn là ai, chúng ta phải xử lý hắn.
– Không được nói những lời vô nghĩa, Vấn Thiên Quân nếu thật sự ở đây, hắn không cần ra tay cũng làm cho cậu hình thần câu diệt.
Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:
– Cậu nên nghĩ nên làm thế nào để tăng công lực lên đi, nếu không thì sớm bỏ chạy là vừa.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc