Trong mắt Vấn Thiên Quân bắn ra hai luồng hàn quang, Dạ Ngọc Mị xuất hiện hình như không làm hắn bất ngờ:
– Rất tốt, vừa lúc ta đang muốn diệt trừ ngươi, cho Nhật Nguyệt tiên môn các ngươi chính thức bị tiêu diệt.
– Vấn Thiên Quân, ngươi trước tiên cùng chôn với ba ngàn đệ tử của Nhật Nguyệt tiên môn đi.
Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vấn Thiên Quân, một sợi tơ màu đen đã bắn thẳng vào đầu Vấn Thiên Quân.
– Chỉ là hạng kiến hôi mà dám mạo phạm bản tôn, muốn chết.
Vấn Thiên Quân tức giận hừ một tiếng, hắn duỗi một ngón trỏ khẽ điểm về phía Dạ Ngọc Mị.
– Chỉ là phân thân mà dám xưng tôn, buồn cười.
Dạ Ngọc Mị dùng giọng lạnh lùng nói, trong lời nói tràn đầy vẻ khinh thường, cùng lúc đó nàng cho ra đòn tấn công mạnh mẽ nhất.
Dạ Ngọc Mị vốn cách xa Vấn Thiên Quân vài trăm mét nhưng bây giờ lại xuất hiện cách không trên mười mét, hơn mười sợi tơ bắn ra, những sợi tơ vốn mềm mại lại trở thành những thanh kiếm sắc, phóng thẳng tắp về phía Vấn Thiên Quân.
Cùng lúc đó một luồng tinh thần lực khủng bố tuôn về phía Vấn Thiên Quân, là công kich thần thức.
Lần này Dạ Ngọc Mị biểu hiện đầy đủ thực lực của Phân Thần Kỳ, không giữ lại thứ gì. Dạ Ngọc Mị xuất hiện tấn công cũng không phải là tùy ý, thực tế đó chính là một lần tấn công đã được xem xét cực kỳ tỉ mỉ của nàng.
Dạ Ngọc Mị tin tưởng mình là người hiểu rõ nhất về Nguyệt Thanh Nhã chứ không phải là Hạ Thiên hay Vấn Thiên Quân, vì vậy sau khi có tin tức Vấn Thiên Quân xuất hiện, nếu Vấn Thiên Quân xuất hiện ở Thanh Phong Sơn, với tích cách của Nguyệt Thanh Nhã, hơn nữa còn có quan hệ thầy trò giữa hai bên, muốn để cho Nguyệt Thanh Nhã hoàn toàn trở mặt với Vấn Thiên Quân thì hầu như là không thể. Cũng vì vậy mà nàng lựa chọn chủ động xuất hiện, khơi mào tranh chấp, Nguyệt Thanh Nhã cũng không muốn làm một ác nhân nhưng Dạ Ngọc Mị thì không ngại làm ác, vì thế những việc như vậy để nàng làm là thích hợp nhất.
Dạ Ngọc Mị càng vững tin một chuyện, đó chính là dù Vấn Thiên Quân vì bất kỳ nguyên nhân gì để đến tìm Nguyệt Thanh Nhã, nếu để cho Vấn Thiên Quân thấy mình hoặc Hạ Thiên thì đối phương nhất định sẽ hạ sát thủ. Dù nàng từng nghe Vấn Thiên Quân nói qua những lời tốt đẹp vừa rồi, nhưng nàng vững tin đó chỉ là những lời dùng để lừa gạt Nguyệt Thanh Nhã mà thôi.
Nhưng Dạ Ngọc Mị lại lo lắng Nguyệt Thanh Nhã sẽ bị lừa, nếu Nguyệt Thanh Nhã thật sự đưa Hạ Thiên đến trước mặt Vấn Thiên Quân, như vậy đối với Nguyệt Thanh Nhã sẽ là cơn ác mộng. Nàng cũng tin nếu Vấn Thiên Quân thật sự giết chết Hạ Thiên, như vậy Nguyệt Thanh Nhã sẽ trở mặt thành thù với đối phương.
Nếu đã nhất định sẽ trở mặt thành thù thì sao không làm ngay lúc này?
Gần đây phát sinh nhiều việc làm cho cái nhìn của Dạ Ngọc Mị phát sinh biến hóa, nàng vẫn không thích Hạ Thiên, không thích tên khốn kia, nhưng nàng biết dù là quá khứ hay hiện tại thì có một số việc nàng khó thể thay đổi, nàng vẫn mong sao Nguyệt
Thanh Nhã được sống vui vẻ.
Hạ Thiên mà chết đi, Nguyệt Thanh Nhã nhất định sẽ không vui, nếu muốn Nguyệt Thanh Nhã vui vẻ thì lựa chọn duy nhất là xử lý Vấn Thiên Quân.
Nếu muốn giết Vấn Thiên Quân thì tất nhiên không dễ gì, nhưng đây căn bản không phải thật sự là Vấn Thiên Quân, chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi. Dạ Ngọc Mị liếc mắt là có thể nhìn thấy thực lự của phân thân này chỉ là Nguyên Anh Kỳ, đối với một cao thủ Phân Thần Kỳ thì giết chết một người tu tiên Nguyên Anh Kỳ chẳng khác nào bóp chết một con kiến.
Tất nhiên Dạ Ngọc Mị cũng biết rõ, với thân phận của Vấn Thiên Quân thì vượt xa sự hùng mạnh của một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, vì bản thể của tên này là một người tu tiên hùng mạnh tu vi Phân Thần Kỳ hậu kỳ, tuy bản thể ở cách nơi này rất xa, không trực tiếp tấn công nhưng phân thân của Vấn Thiên Quân chỉ cần dùng thần thức hùng mạnh cũng đơn giản có thể giết người, ví dự như Nhiếρ Tử Hùng vậy.
Dù Dạ Ngọc Mị không biết Nhiếρ Tử Hùng nhưng lại nghe rõ xung đột giữa Hạ Thiên và Nhiếρ Tử Hùng thông qua Nguyệt Thanh Nhã, nàng tin tưởng Nhiếρ Tử Hùng là phân thân của một kẻ nào đó, nàng càng tin Nhiếρ Tử Hùng có bản thể là kẻ thù của Vấn Thiên Quân, hai bên có thực lực tương đuong, nếu không thì Nhiếρ Tử Hùng sẽ không đi khắp nơi tìm và trả thù Vấn Thiên Quân.
Chỉ sợ Nhiếρ Tử Hùng cũng không biết đã giúp một ân lớn cho Dạ Ngọc Mị, vì Dạ Ngọc Mị vì dựa vào đó mà có thể xác định, dù là phân thân của Vấn Thiên Quân hay Nhiếρ Tử Hùng thì thần thức sẽ không mạnh hơn người tu tiên cấp bậc Phân Thần Kỳ. Điều này có nghĩa là chỉ cần dùng thần thức công kich thì nàng vượt xa Vấn Thiên Quân, bây giờ điều nàng cần làm chính là hủy diệt thân thể của phân thân Vấn Thiên Quân.
Nếu bị hủy đi thân thể, Vấn Thiên Quân dù có thần thức hùng mạnh thế nào cũng không có chỗ gửi thân, thần thức cũng sẽ nhất định tiêu tán.
Kế hoạch này hình thành trong đầu Dạ Ngọc Mị trong nháy mắt, Vấn Thiên Quân xuất hiện quá đột ngột, vì vậy mà nàng và Nguyệt Thanh Nhã thật sự không có sự chuẩn bị. Nhưng ngay sau đó nàng đã tỏ ra vui sướng, vì nàng phán đoán khá chính xác, kế hoạch của mình sẽ thành công, vì hơn mười sợi tơ đã đâm vào người Vấn Thiên Quân như kiếm sắc.
Vẻ mặt Vấn Thiên Quân chợt biến đổi, nhưng lúc này đã muộn, hắn vẫn phạm vào một sai lầm, đó là khinh địch.
Sau khi đi vào thế giới này thì Vấn Thiên Quân thật sự chưa từng đụng phải một người tu tiên nào, mà thế giới này căn bản thiếu linh khí, không thích hợp tu luyện, điều này làm cho hắn biết địa phương này không tồn tại người tu tiên. Sau khi hắn thấy Nguyệt Thanh Nhã thì càng xác nhận phán đoán của mình, vì hắn có thể thấy Nguyệt Thanh Nhã vẫn chỉ là như hai mươi năm trước, vẫn là Kim Đan hậu kỳ, còn chưa đến Nguyên Anh kỳ.
Vì có quan điểm như vậy nên Vấn Thiên Quân vẫn cho rằng Dạ Ngọc Mị chẳng qua chỉ là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa khi Dạ Ngọc Mị tấn công thì cố gắng che giấu thực lực, Vấn Thiên Quân càng xác định nàng chỉ là Kim Đan hậu kỳ. Vì thế mà hắn căn bản không cần dùng công kich thần thức, vì hắn thấy chỉ cần tu vi của phân thân này cũng đủ để xử lý Dạ Ngọc Mị.
Khinh địch thường sẽ trả giá rất lớn chính là tử vong, thực tế với tu vi hiện tại của Vấn Thiên Quân, dù có thần thức trợ giúp thì giỏi lắm chỉ có thể đánh ngang tay với Dạ Ngọc Mị, nếu khinh địch thì mất đi tiên cơ, đến khi kịp phản ứng thì đã muộn.
Hơn mười sợi tơ hóa thành trường kiếm đâm vào trong cơ thể Vấn Thiên Quân, cơ thể hắn chia thành vài chục mảnh, máu tươi tung tóe, cảnh tượng thảm thiết.
Vô tình Nguyệt Thanh Nhã chợt ngây dại, biến cố quá nhanh, nàng căn bản không kịp chuẩn bị.
Nhưng khi cơ thể của Vấn Thiên Quân bị chia năm xẻ bảy thì một bóng người nhỏ chợt dùng tốc độ cực nhanh phóng lên đỉnh Thanh Phong Sơn, cùng lúc đó Dạ Ngọc Mị cảm nhận được một thần thức cực mạnh kéo đến mãnh liệt, nàng không thể nào chống lại được, vì thế mà không kịp đuổi theo xử lý Nguyên Anh của đối phương.
– Mau giết hắn.
Dạ Ngọc Mị vội vàng quát lên với Nguyệt Thanh Nhã.
Nguyệt Thanh Nhã có chút do dự, nàng biết Dạ Ngọc Mị đang gọi mình, nhưng nàng thật sự không thể nào ra tay với sư tôn, dù sao thì sư tôn đến đây đều là vì mình.
Mà Nguyệt Thanh Nhã do dự thì Nguyên Anh của Vấn Thiên Quân càng chạy được xa hơn, điều này làm cho Dạ Ngọc Mị lo lắng, tuy nàng không sợ Vấn Thiên Quân, nhưng nếu cho Nguyên Anh của Vấn Thiên Quân thoát đi, như vậy sẽ càng phát sinh nhiều vấn đề. Điều làm nàng thêm lo lắng chính là trên núi cũng không thiếu người, nếu lỡ may Vấn Thiên Quân đoạt xá một ai đó thì càng phiền toái.
Khi thấy Nguyên Anh của Vấn Thiên Quân sắp biến mất trong tầm mắt thì Dạ Ngọc Mị chợt nghe thấy những tiếng hô rung trời:
– Kết trận.
Khi tiếng hô vang lên thì Tống Ngọc Mị mặc cổ trang xuất hiện giữa không trung, cùng lúc xuất hiện còn có mười một người khác, đó là mười một cô gái xinh đẹp phi phàm, mười hai người chia thành bốn tổ đứng ở bốn phương tám hướng, mỗi tổ ba người đều đứng theo thế tam giác.
– Tru Tiên!
Tống Ngọc Mị lại hô lên, một thanh đoản kiếm ba tấc từ trong tay nàng phóng ra, cùng lúc đó mười một người khác cũng có cùng một động tác, ai cũng ném đoản kiếm ra.
Mười hai cây kiếm cùng hội tụ về một hướng, ngay sau đó chúng giao nhau trên không và hình thành một chữ: “Sát”.
Chữ sát này bùng ra hào quang chói mắt, hào quang bắn về phía Nguyên Anh của Vấn Thiên Quân rồi bao phủ vào bên trong, bóng người này chợt dừng lại, không thể nhúc nhích.
Dạ Ngọc Mị chợt cảm thấy áp lực biến mất, nàng không do dự mà bay lên núi, chỉ sau nháy mắt đã đến sau bóng người nhỏ kia, sau đó một sợi tơ bắn ra, trúng vào đối phương, bóng người kia hoàn toàn biến mất.
Tru tiên đại trận lần đầu tiên thực chiến đã đạt được thành công viên mãn.
– Dạ Ngọc Mị, bản tôn muốn cho ngươi hình thần câu diệt, suốt đời không được siêu sinh.
Lúc này thần thức còn trên bầu trời chợt mang đến tiếng gầm phẫn nộ của Vấn Thiên Quân.
– Mị Di.
Tống Ngọc Mị từ trên không bay xuống hô lên một câu với Dạ Ngọc Mị.
– Tiểu Mị, chúng ta phiền toái lớn rồi.
Nguyệt Thanh Nhã đi đến bên cạnh Dạ Ngọc Mị, tuy nàng khó thể ra tay với sư tôn nhưng Dạ Ngọc Mị đã xử lý phân thân của Vấn Thiên Quân, nàng lại không nói gì, nhưng nàng biết rất rõ về sư tôn của mình, hắn chịu thiệt thòi lớn sẽ nhất định không từ bỏ ý đồ.
– Sợ cái gì? Mặc kệ Vấn Thiên Quân có bao nhiêu phân thân, nếu đến đây thì chỉ còn đường chết.
Dạ Ngọc Mị lại không quan tâm:
– Chẳng lẽ hắn sẽ đưa bản tôn đến đây?
– Tiểu Mị, với những gì tôi hiểu về sư tôn, sợ rằng ông ấy sẽ làm như vậy.
Nguyệt Thanh Nhã nói với vẻ mặt đầy lo lắng:
– Sư tôn hai mươi năm trước đã là Phân Thần hậu kỳ, nếu ông ta đến đây thì chúng ta không có phần thắng.
– Phiêu Miểu tiên tử nói không sai.
Một âm thanh chợt vang lên:
– Vấn Thiên Quân chịu thiệt lớn thì nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, với tính cách của hắn sẽ đưa bản tôn đến đây, nhất định sẽ diệt sạch các người.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc