Nguyệt Thanh Nhã còn muốn thuyết phục Dạ Ngọc Mị rời đi.
– Hắn dám xuất hiện, ta sẽ cho hắn có đi mà không về.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Nhưng cô không phải là đối thủ của sư tôn.
Nguyệt Thanh Nhã có chút lo lắng, sao Tiểu Mị không hiểu rõ điều này?
– Ngươi thật sự cho rằng Vấn Thiên Quân sẽ đích thân đến sao?
Dạ Ngọc Mị hừ khẽ một tiếng:
– Ngươi nghĩ lại Nhiếρ Tử Hùng xem, sao ngươi không rõ chứ? Nếu Vấn Thiên Quân mà đến thì sẽ dùng một phương pháp khác, nếu hắn dùng một phương pháp khác thì tu vi sẽ không quá cao, cũng giống như Nhiếρ Tử Hùng vậy, Cơ Thanh Ảnh không sợ Nhiếρ Tử Hùng, ta cũng không cần sợ Vấn Thiên Quân.
– Cô nói là…
Nguyệt Thanh Nhã chợt hiểu ra, không phải nàng không thông minh bằng Dạ Ngọc Mị, nhưng bây giờ nàng không phải tu vi Phân Thần Kỳ, vì vậy suy xét sự việc sẽ không đứng trên góc độ của cao thủ Phân Thần Kỳ, nhưng Dạ Ngọc Mị nhắc nhở như vậy cũng làm nàng hiểu được.
– Vì vậy nói không có gì cần lo lắng cả, hơn nữa ngươi còn tu luyện kiếm trận Tru Tiên.
Dạ Ngọc Mị dùng giọng nhàn nhạt nói, sau đó nàng lóe người lên rồi biến vào nhà đá.
Nguyệt Thanh Nhã suy nghĩ một chút, sau đó nàng cũng lóe người lên và biến mất.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
– Tỉnh ngay, nếu không trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.
Sáng sớm thì Hạ Thiên đã phải thức giấc, hắn mở to mắt nhìn thì phát hiện Cơ Thanh Ảnh đang ngồi trên người mình, mười ngón tay thon dài không ngừng đâm vào người hắn, gương mặt đẹp còn tỏ ra mất vui.
Nếu chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của Cơ Thanh Ảnh, nàng tuyệt đối là một tiên nữ thuần khiết vô hạn, những câu nói như thoát tục không nhiễm khói bụi nhân gian hay khờ dại rực rỡ đều có thể dùng để miêu tả nàng. Nhưng nếu nhìn vào động tác của nàng vào lúc này thì rõ ràng là một cô gái nghịch ngợm, nhưng nếu nhìn đi những chỗ khác, nàng không còn là tiên nữ và là cô gái nhỏ nữa, nàng trở thành một vưu vật trời sinh.
Còn nếu có người ngoài nhìn thấy tình huống này sẽ cảm thấy máu nóng sôi sục, đơn giản là Cơ Thanh Ảnh không mặc quần áo gì cả.
Sáng sớm thật sự là thời điểm bộ vị nào đó tương đối mãnh liệt, Hạ Thiên vừa mở mắt đã thấy tư thái mê người của Cơ Thanh Ảnh, bộ vị nào đó còn đung đưa, tất nhiên sẽ làm lòng hắn bùng lửa nóng. Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ lập tức sẽ xoay người lên ngựa, cùng vị nữ hoàng xinh đẹp này rong ruổi một phen.
– Cô ấy không phải là yêu nữ chết tiệt, chỉ có thân phận là yêu nữ chết tiệt kia mà thôi.
Nhưng vào lúc này trong đầu Hạ Thiên chợt có một ý nghĩ như thế, mà ý nghĩ này cũng làm cho hắn mất đi nhiều cảm giác sôi sục, dù trước mắt rất mê người nhưng trong lòng lại bùng lên cảm giác quái dị.
Cô ta là Cơ Thanh Ảnh mà cũng không phải là Cơ Thanh Ảnh, như vậy rốt cuộc có tính là một người không?
Hạ Thiên tối qua có thể xem Cơ Thanh Ảnh này là chị em song sinh với Cơ Thanh Ảnh kia, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không được tự nhiên, mà điều này cũng làm cho hắn nhớ đến quyết định tối qua, đó là nói chuyện tốt với yêu nữ chết tiệt này, biết rõ nàng muốn làm gì.
– Ngươi tỉnh rồi sao? Ta đói bụng rồi.
Khi thấy Hạ Thiên mở mắt thì Cơ Thanh Ảnh cuối cùng cũng không tiếp tục dùng mười ngón tay cào cấu, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện vẻ hân hoan, mau mặc quần áo cho trẫm, đưa trẫm đi dùng cơm.
Hạ Thiên chợt ngây người, đã đến bên miệng thì phải nuốt về, hai tay không tự giác được phải chụp lên da thịt của Cơ Thanh Ảnh, lớp da sáng bóng láng mịn sinh ra cảm giác cực kỳ chân thật.
Người phụ nữ trước mặt này thật sự cho ra cảm giác rất chân thật, dù là giọng nói hay dáng điệu nụ cười, da thịt, nhiệt độ cơ thể đều là chân thật. Lúc này Hạ Thiên chợt hiểu ra, thần tiên tỷ tỷ nói không sai, nàng không phải là toàn bộ Cơ Thanh Ảnh, nhưng nàng cũng thật sự là Cơ Thanh Ảnh, là một người phụ nữ sống sờ sờ trước mắt.
– Được, để tôi mặc quần áo cho cô.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hoàn toàn vứt bỏ khúc mắc, hắn không tiếp tục ôm lấy vấn đề phân thân của Cơ Thanh Ảnh nữa.
Hạ Thiên dùng vài phút để mặc lại quần áo cho Cơ Thanh Ảnh một cách tử tế, sau đó dùng vài phút để làm vệ sinh cơ thể, chưa đến mười phút sau thì hai người đã rời khỏi phòng khách sạn để đi xuống nhà hàng.
Sau khi đi dạo một vòng quanh nhà hàng thì Cơ Thanh Ảnh kéo Hạ Thiên bỏ đi, lý do rất đơn giản, trong chỗ này chẳng có gì.
Không phải là vì không thể ăn, vì Cơ Thanh Ảnh còn chưa nếm thử.
Hạ Thiên cũng không có vấn đề, hắn cùng nàng đi ra khỏi khách sạn, quẹo phải, đi hai trăm mét, đến một quán ăn bán bữa sáng. Hạ Thiên thấy quán này không tính là lớn và đẹp nhưng lại làm cho nữ hoàng Cơ Thanh Ảnh hài lòng.
Cơ Thanh Ảnh ăn khá nhiều, nàng ăn năm cái bánh, mười phần cá kẹp thịt, uống hai chén súp. Nàng ăn phần của mình, thậm chí còn ăn lấn sang phần của Hạ Thiên, nàng ăn thêm thì hắn ăn ít đi. May mà hắn cũng là kẻ ăn uống siêu cấp, căn bản không sợ.
Nhưng điều làm cho Hạ Thiên cảm thấy dở khóc dở cười chính là sau khi rời khỏi quán cơm này, Cơ Thanh Ảnh vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, nhưng nàng giống như nhớ mình còn muốn thứ gì đó, khi đến quán rượu thì nàng mới nhớ ra, mình muốn uống rượu.
Cơ Thanh Ảnh uống rượu còn mua thêm một ***g bánh bao ven đường, sau đó vừa ăn bánh bao vừa uống Mao Đài, rất có hương vị.
– Đúng là không phải người thường.
Hạ Thiên lầm bầm, ngay cả hắn cũng không nghĩ ra cách phối hợp ăn sáng như vậy.
Vất vả chờ Cơ Thanh Ảnh ăn sáng xong, Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi một câu:
– Tối qua sao cô nói không nên về Thanh Phong Sơn, cô biết chúng ta nên đi đâu sao?
– Ta không biết.
Cơ Thanh Ảnh tỏ ra vô tội.
– Cô nghĩ lại thì sẽ biết.
Hạ Thiên chăm chú nhìn Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh suy tư một lúc rồi nói:
– Ta thật sự không biết.
Hạ Thiên chợt buồn bực, yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh rốt cuộc đang muốn làm gì?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh một lúc, cuối cùng nàng quyết định ngã bài:
– Này, Cơ Thanh Ảnh, yêu nữ chết tiệt cô muốn làm gì vậy?
– Trẫm không phải là yêu nữ.
Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, còn có chút uất ức:
– Ngươi nếu tiếp tục nói ta là yêu nữ, ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.
– À, ta không phải nói cô.
Hạ Thiên ngẩn ngơ, sau đó hắn lại reo lên:
– Này, tôi biết rõ cô có thể nghe được lời của tôi, đừng coi tôi là thằng ngu.
– Này, ngươi đang nói với ai vậy?
Cơ Thanh Ảnh rất mất hứng:
– Người là hoàng hậu của trẫm, nếu trẫm không cho phép ngươi, thì ngươi không được nói chuyện với kẻ khác.
Hạ Thiên chợt đau đầu, đúng là khó trao đổi, yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia không phải biết động tĩnh ở đây sao? Vì sao không có chút phản ứng nào cả?
– Thôi, chúng ta về.
Hạ Thiên rất khó hiểu, bây giờ hắn như một con ong lạc mất phương hướng.
– À, ta nhớ ra rồi.
Cơ Thanh Ảnh chợt hô lên.
– Cô nhớ cái gì?
Hạ Thiên chợt hỏi.
– Ta nhớ ngươi muốn theo giúp ta chơi ở đây vài ngày.
Cơ Thanh Ảnh cười hì hì.
– Có nói như vậy sao?
Hạ Thiên chợt buồn bực.
– Đúng vậy, là như thế.
Cơ Thanh Ảnh gật đầu sau đó kéo Hạ Thiên bước đi:
– Đi thôi, bên kia hình như khá vui.
Hạ Thiên chỉ phải đi theo, trong lòng đang suy nghĩ, nàng rốt cuộc là dột nhiên nhớ đến lời nói ở lại đây vài ngày của mình sao?
Hạ Thiên nhìn bộ dạng của Cơ Thanh Ảnh thì thấy giống như không phải nói dối, chẳng lẽ là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh vừa thông qua liên lạc với nàng mà nói như vậy?
– Trước tiên cứ mặc kệ, ở lại vài ngày rồi tính sau.
Hạ Thiên cuối cùng cũng cho ra quyết định, có một vài việc gấp cũng không được.
…
Tây Đô Giao Đại chính là một trường đại học nổi tiếng khắp cả nước, bây giờ là sáng sớm, lúc này có hàng trăm nam nữ sinh viên đang ăn cơm trong căn tin nhà trường.
Cửa căn tin căn bản vài phút đều có sinh viên ra vào, đúng lúc này có một nữ sinh tóc ngắn đi đến.
Cô gái này rất đẹp, ngũ quan đoan chính, hoàn mỹ vô khuyết, dáng người cũng rất đẹp, có lồi có lõm, cách ăn mặc lại rất phổ thông, trên người là áo sơ mi khá rộng, phía dưới là quần jean bình thường, đeo giày da. Nhưng chính cách ăn mặc bình thường này lại làm cho nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp, chiếc áo sơ mi rộng không thể che giấu cặp ngực nhô cao, mà quần jean cũng buộc quanh cặp mông hoàn mỹ.
Điểm hấp dẫn nhất của nữ sinh viên này cũng không phải gương mặt và dáng người, đó là vì khí chất của nàng, trên người nàng có một khí chất đặc thù, người gặp nàng sẽ cảm thấy yên tĩnh, an tâm, sau đó sẽ không tự giác phải chú ý đến nàng, hưởng thụ cảm giác nàng mang lại.
Một nữ sinh viên như vậy dù xuất hiện ở đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, bây giờ cũng không ngoại lệ, nàng vừa vào căn tin thì đã lập tức thu hút cả trăm con mắt nhìn lại. Dù là nam hay nữ sinh viên đều không nhịn được phải nhìn về phía nàng, ánh mắt cũng không quá bình thường, không chỉ là ái mộ hay ghen ghét, hầu như đều có chút cổ quái, giống như đồng tình mà cũng giống như có ý gì khác.
Có vài tên nam sinh viên ngồi ở một bàn ăn khẽ nghị luận, đây là bốn tên ở cùng một phòng ký túc xá, mở miệng là Lão Tứ nhỏ tuổi nhất:
– Này, đây không phải là An Tâm sao?
– Không phải là An Tâm sao?
Lão Nhị đón lời nói.
– Cô ta là An Tâm à? Chính là hoa hậu giảng đường xinh đẹp và tinh khiết nhất trường chúng ta sao?
Lão Tam giống như lần đầu tiên thấy cô gái kia:
– Thật sự quá đẹp, không chỉ đẹp mà còn có khí chất, thật sự không hỗ danh hoa hậu giảng đường tinh khiết nhất.
– Lão Tam, đừng ngây ngốc như thế.
Lão Đại lắc đầu, bộ dạng có chút tiếc hận:
– Hoa hậu giảng đường An Tâm bây giờ cũng hóa thành hoa tàn rồi.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc