Cơ Thanh Ảnh gật đầu không chút do dự, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp của nàng có chút mê man:
– Phiêu Miểu tiên môn sao? Sao nghe quen tai như vậy?
Hạ Thiên trầm ngâm, hắn bắt đầu suy xét lại những gì xảy ra sau khi gặp mặt Cơ Thanh Ảnh, cuối cùng hắn phát hiện nàng quên nhiều chuyện nhưng mỗi lần nhắc lại đều nhớ ra vài thứ. Điều này làm hắn bắt đầu tin nàng không nhớ lầm, người giết chết Nam Cung Yến chính là Nhiếρ Tử Hùng của Phiêu Miểu tiên môn.
Nhưng Nhiếρ Tử Hùng chỉ là Kim Đan trung kỳ, sao có thể giết chết Nam Cung Yến Nguyên Anh trung kỳ?
– Chẳng lẽ Nhiếρ Tử Hùng kia ẩn giấu thực lực? Nhưng theo lý thì muốn ẩn giấu cũng không dễ, dù là Nam Cung Yến không nhìn ra thì đám người cao thủ ở Phiêu Miểu tiên môn vẫn có thể thấy rõ, điều này đúng là kỳ quái.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sự việc càng lúc càng quỷ dị, điều này làm cho hắn đau đầu, đúng là khó xử lý.
– Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Một âm thanh mềm mại truyền vào trong tai Hạ Thiên, thì ra Cơ Thanh Ảnh thấy hắn không nói lời nào thì mất vui:
– Chồng, trẫm muốn ngươi đưa ta xuất cung.
“Xuất cung?”
Hạ Thiên chợt dở khóc dở cười, Cơ Thanh Ảnh coi đây là hoàng cung sao?
Không đợi Hạ Thiên giải thích chỗ này không phải là hoàng cung, Cơ Thanh Ảnh lại tiếp tục lên tiếng, lần này là kéo tay hắn, trong giọng nói có vài phần làm nũng:
– Dẫn ta ra ngoài chơi, chỗ này rất buồn bực.
– Được rồi, tôi đưa cô ra ngoài chơi.
Hạ Thiên suy nghĩ và đồng ý, ở trong khách sạn suy tư mãi cũng không xong, ra ngoài đi dạo biết đâu sẽ có tác dụng?
Hơn nữa lúc này Cơ Thanh Ảnh lúc thì hồn nhiên ngây thơ, lúc thì tỏ ra cao ngạo tự đại như nữ hoàng, điều này làm cho Hạ Thiên sinh ra cảm giác đặc biệt, hắn khó thể chống lại sự nài nỉ của nàng.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng, bây giờ hắn thật sự không biết mặt đám người Phiêu Miểu tiên môn, hắn mơ hồ cảm thấy Cơ Thanh Ảnh tuy mất trí nhưng vẫn có thể nhận ra người quen.
– Hì hì, chồng, trẫm thưởng cho ngươi vạn lượng hoàng kim.
Cơ Thanh Ảnh vui vẻ nói.
Hạ Thiên tất nhiên không cho rằng đó là thật, vì tối qua cô nàng này còn đòi xử lý cửu tộc của hắn.
Hơn nữa Hạ Thiên cũng biết, đừng nói là vạn lượng hoàng kim, lúc này trên người Cơ Thanh Ảnh căn bản không có xu nào. Hắn đã kiểm tra nàng từ trên xuống dưới, ngoài quần áo nàng mặc trên người, nàng căn bản chẳng còn thứ gì khác.
Tất nhiên nếu nói rõ ra thì thứ đáng giá nhất của nàng chính là cơ thể, vì nàng là một mỹ nữ tuyệt sắc, tuyệt đối khó thể dùng tiền tài mua được.
…
Vài phút sau Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh đã xuất hiện trên đường ở thành phố Tây Đô, mà tình huống hắn bị tra tấn lại bắt đầu.
– Chồng, những cái hộp chạy qua lại kia là gì?
Cơ Thanh Ảnh chỉ vào xe hơi trên đường.
– À, đó là xe…
Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực nói.
– Xe sao? Nhưng ta nhớ không phải như thế, ta từng ngồi qua xe ngựa.
Cơ Thanh Ảnh không quá tin tưởng:
– Chồng, không được gạt ta, nếu không ta tru di cửu tộc.
– Vậy thì cứ tự giết cả mình đi.
Hạ Thiên tức giận nói, tru di cửu tộc của hắn sao? Bây giờ nàng là vợ hắn, trong đó không có nàng à?
– Chồng, vì sao những chiếc xe kia cũng không giống nhau?
Cơ Thanh Ảnh cũng không tiếp tục quấn lấy ý nghĩ tru di cửu tộc, rõ ràng nàng chỉ nói như vậy mà thôi. Hạ Thiên lại rất hoài nghi, có lẽ tru di cửu tộc là một câu nói cửa miệng của Cơ Thanh Ảnh vào thời điểm trước, nếu không thì sao nàng lại nhớ rõ từ ngữ này như vậy?
– Xe ngựa của hoàng triều họ Cơ các người đều giống nhau sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại.
– Đúng, giống nhau.
Cơ Thanh Ảnh khẽ gật đầu, sau đó lại tỏ ra mê hoặc:
– Hoàng triều họ Cơ là thứ gì? Nghe quen tai à nha.
– Cô là nữ hoàng của hoàng triều họ Cơ.
Hạ Thiên tức giận nói, yêu nữ kia nhớ mình là nữ hoàng, lại không biết là nữ hoàng của phương nào.
– À, đây là hoàng triều họ Cơ sao?
Cơ Thanh Ảnh tò mò hỏi.
– Không.
Hạ Thiên vô tình đáp, hắn cũng không nên đưa nàng ra, vì ở trong phòng sẽ không có nhiều vấn đề như vậy, vừa ra ngoài là phát sinh vấn đề ngay lập tức.
– Vậy hoàng triều họ Cơ ở đâu?
Cơ Thanh Ảnh có chút buồn rầu:
– Ta nghĩ không ra.
– Cô cứ suy nghĩ là sẽ ra thôi.
Hạ Thiên dùng giọng mất hết sức lực nói, vấn đề này sao hắn biết rõ đáp án cho được?
Cơ Thanh Ảnh suy tư một lát, sau đó nàng bĩu môi, lắc đầu mất hứng:
– Nghĩ không ra, chồng, ta nghĩ không ra.
– Chồng, đó là gì? Sao nhiều người vào như vậy?
Cơ Thanh Ảnh chợt di dời lực chú ý, nàng chỉ vào một siêu thị rồi hỏi.
– Đó là siêu thị…
Hạ Thiên cảm thấy đau đầu.
– Siêu thị dùng làm gì?
Cơ Thanh Ảnh hào hứng bừng bừng.
– Người kia vì sao không mặc quần áo?
Cơ Thanh Ảnh lại dời đi lực chú ý.
– Người ta chỉ ăn mặc thiếu vải mà thôi.
Hạ Thiên thật sự không nói gì, người ta rõ ràng có mặc quần áo mà.
– Làm ảnh hưởng văn hóa, trẫm muốn tru di cửu tộc cô ta.
Cơ Thanh Ảnh có chút mất hứng.
Hạ Thiên không nói gì hơn, người kia mặc bikini đi dạo trên đường, hơn nữa dàng người không tệ, làm cho không ít người được rửa mắt. Đây rõ ràng là chuyện tốt, cũng không nên tru di cửu tộc người ta ác độc vậy chứ?
– Là thứ gì vậy? Thối quá.
Một lúc sau Cơ Thanh Ảnh lại la lên.
– Là chao…
Hạ Thiên nhìn một quán bán chao cách đó không xa rồi thuận miệng nói.
– Thúi như vậy mà sao vẫn có người ăn?
Cơ Thanh Ảnh có chút mất hứng:
– Trẫm sao có thể để cho con dân ăn những thứ này?
– Bọn họ không phải là con dân của cô.
Hạ Thiên nhanh chóng tan vỡ.
– À, ta quên, chỗ này không phải là hoàng triều họ Cơ, người nơi đây quá đáng thương.
Cơ Thanh Ảnh cuối cùng cũng nhớ đây không phải địa bàn của mình.
Hạ Thiên muốn nói cho Cơ Thanh Ảnh biết, thật ra món chao ăn rất ngon, mà người ăn chao cũng không phải kẻ đáng thương. Nhưng hắn suy nghĩ một lúc và quyết định không nên nói ra, nếu nói với người phụ nữ mất trí này thì thật sự rất mệt óc.
– Chồng, trẫm khát nước, ta muốn uống nước.
Cơ Thanh Ảnh lúc này lại nói một câu, nửa câu đầu là trẫm, nửa câu sau lại là ta, rõ ràng bây giờ xưng hô hơi loạn.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến cách xưng hô của Cơ Thanh Ảnh, hắn nghe nói nàng muốn uống nước thì cũng có chút vui sướng. Trước tiên dùng thứ gì đó chặn miệng nàng lại cũng tốt, miễn cho nàng cứ hỏi thăm không ngớt miệng.
Hạ Thiên tìm một quán ven đường mua nước cho Cơ Thanh Ảnh, nhưng ngay sau đó hắn lại cảm thấy bực bội, yên nữ này quá khó hầu.
Hạ Thiên mua cho Cơ Thanh Ảnh trà xanh 0 độ, sau đó nàng uống vào một ngụm và phun ra:
– Không dễ uống, trẫm không chơi thứ này.
Hạ Thiên mua nước chanh, sau đó Cơ Thanh Ảnh chỉ ngửi qua rồi vứt đi ngay.
Hạ Thiên dứt khoát mua nước khoáng cho Cơ Thanh Ảnh, nhưng kết quả vẫn bị nàng ném xuống đất, đồng thời còn mất hứng:
– Chồng, ta muốn xử lý cửu tộc nhà ngươi.
Hạ Thiên đang định cởi sạch quần áo và đánh vào mông Cơ Thanh Ảnh một trận, rốt cuộc yêu nữ kia thích uống gì?
Mãi đến khi Cơ Thanh Ảnh đập bể chai nước thứ mười, Hạ Thiên chợt nhớ đến một sự kiện, thì ra yêu nữ này thích rượu.
Hạ Thiên tranh thủ kéo tay Cơ Thanh Ảnh bỏ đi, sau đó tìm được một quán chuyên bán rượu và thuốc lá, hắn mua một chai Mao Đài đưa cho nàng.
– Hì hì, cái này uống được đấy.
Cơ Thanh Ảnh uống vào một ngụm, sau đó nàng hớn hở nói:
– Trẫm còn muốn.
Ông chủ quán thật sự trợn mắt há mồm, mỹ nữ kia quá khủng.
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh uống một hơi ba bình rượu mà vẫn tỏ ra như không có vấn đề gì thì ông chủ kia thật sự muốn hôn mê, đây là “tiên tửu” sao?
Hạ Thiên lại thở ra một hơi, cuối cùng cũng hầu hạ tốt cho Cơ Thanh Ảnh, chuyện nàng thích rượu thì hắn đã biết từ trước, điều này cũng làm hắn xác định nàng thật sự là Cơ Thanh Ảnh trước kia.
– Ơ, mỹ nữ, có chuyện gì mà phải uống rượu giải sầu thế này?
Đúng lúc này có một âm thanh vui đùa truyền đến:
– Uống rượu giải sầu cũng đừng ở đây, anh đưa em đến một nơi tha hồ uống.
Lên tiếng là một người đàn ông hơn ba mươi, bộ dạng có chút khó coi, chẳng biết có phải vì uống nhiều rượu quá hay không mà người này và một tên đàn ông trung niên ở bên cạnh đều có ánh mắt lờ đờ, rõ ràng cả hai đều đã khá say.
– Này, ngươi nói gì? Ta khát nước mới uống rượu.
Cơ Thanh Ảnh quay đầu trừng mắt nhìn tên khốn vừa xuất hiện:
– Còn nữa, không được phép vô lễ với trẫm, nếu không trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi.
– Ha ha ha, trẫm, tru di cửu tộc? Nha đầu tưởng mình là Võ Tắc Thiên sao?
Tên đàn ông say rượu cười ha hả:
– Mỹ ữ, không phải là diễn viên đóng phim đấy chứ? Đùa giỡn quá chuyên nghiệp rồi.
– Cút.
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn tên đàn ông say rượu rồi nói, dù Cơ Thanh Ảnh là yêu nữ thì cũng là yêu nữ nhà hắn, không đến lượt tên ngốc kia đùa giỡn.
– Mày nói ai cút đi, hả? Biết bố là ai không?
Tên đàn ông dời đối tượng, bắt đầu mắng Hạ Thiên.
– Bốp!
Một chai rượu đập lên đầu tên đàn ông say rượu, hắn kêu thảm một tiếng và ngã xuống đất.
– Mày…
Người đàn ông trung niên còn lại muốn nói gì đó, nhưng kết quả là bị một chai rượu đập lên đầu, lại ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
– Hì hì, tốt lắm, chồng, trẫm thưởng cho ngươi một ngàn mẫu ruộng tốt.
Cơ Thanh Ảnh vui vẻ vỗ bàn tay.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc