Mà Y Tiểu Âm cũng nhìn vào Hạ Thiên, nàng không lùi bước, nói xong thì nàng càng thêm bình tĩnh, dù đối mặt với hắn thì nàng cũng tỉnh táo, giống như thời điểm vừa rồi nàng đã có sự biến đổi kinh người.
– Vợ Y Y, chị muốn nói đến những thứ này sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng.
– Đúng vậy, tôi muốn nói như vậy, tôi không muốn tiếp tục dối trá với cậu.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói:
– Tôi thậm chí có thể nói cho cậu biết, hận ý của tôi với cậu chưa từng giảm bớt, nếu tôi có năng lực thì bất cứ lúc nào cũng có thể giết cậu.
Y Tiểu Âm dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
– Cậu không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ của tôi, dù cậu làm gì cũng vậy mà thôi, tốt nhất là cậu nên bỏ đi, hoặc là cậu tái diễn tình cảnh đêm trước kia một lần nữa.
– Vợ Y Y, tôi còn muốn bảo vệ chị, sao bỏ đi được?
Hạ Thiên lười biếng nói.
– Vậy cậu chọn một cách làm khác?
Y Tiểu Âm nói với vài phần trào phúng.
– Tất nhiên không phải.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
– Vợ Y Y, chuyện này sao có thể chỉ tái hiện một lần? Chị là vợ tôi, sau này cần phải làm vậy vô số lần.
Nếu là trước kia Y Tiểu Âm nghe Hạ Thiên nói như vậy sẽ nổi giận, nhưng lúc này nàng không tức giận mà bình tĩnh nhìn hắn nói:
– Nếu đã như vậy thì tối nay tôi sẽ chờ cậu đến.
Nói xong lời này thì Y Tiểu Âm đứng lên đi vào trong phòng của mình.
Hạ Thiên nhìn Y Tiểu Âm biến mất trong tầm mắt mà không khỏi thì thào nói:
– Đêm nay thật sự đi vào sao?
…
Hôm sau.
Trên một ngọn núi ở ngoại thành thủ đô, Nam Cung Yến vẫn khoanh chân ngồi xuống đất, vì thôn phệ Nguyên Anh cũng không phải là một sự việc đơn giản, suốt một buổi tối nàng vẫn không thể nào luyện hóa được nó.
Lúc này gương không hoàn toàn xem như xinh đẹp của Nam Cung Yến lộ ra chút hưng phấn, vì nàng chợt thấy sắp đại công cáo thành, một lát sau nàng sẽ coi như luyện hóa triệt để Nguyên Anh của Quan Kiếm Hùng.
Vô tình lại một phút trôi qua.
Nguyên Anh của Quan Kiếm Hùng cuối cùng cũng hóa thành một luồng linh khí cực mạnh nhanh chóng vận hành trong kinh mạch, nhưng đúng lúc này dị biến chợt xuất hiện.
Nam Cung Yến chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên, âm thanh này đến từ sâu bên trong người nàng, nếu nói một cách chính xác thì khoảnh khắc sau khi Nguyên Anh được luyện chế thì tiếng nổ phát sinh, khi âm thanh đó vang lên thì Nam Cung Yến chợt phát hiện trong người có thêm một luồng chân khí lạ.
Luồng chân khí này cực nhỏ nhưng cực kỳ tinh thuần, giống như một luồng chân khí được tinh luyện vậy.
Khi luồng chân khí này xuất hiện thì Nam Cung Yến có chút mừng rỡ, nhưng một giây sau nàng mới phát hiện nó là cơn ác mộng với mình, vì nó không chịu tuân theo sự khống chế của nàng, chỉ là liên tục phóng đi khắp kinh mạch, trắng trợn phá hoại.
– Quan Kiếm Hùng, ngươi rõ ràng muốn chơi ta.
Nam Cung Yến cực kỳ phẫn nộ, nàng cũng không ngờ trước khi Quan Kiếm Hùng chết đã bị người ta động tay động chân.
Nam Cung Yến có nổi giận thì cũng không còn tác dụng gì, Quan Kiếm Hùng không những đã chết, ngay cả Nguyên Anh cũng bị luyện hóa, tất nhiên nàng sẽ không thể nào báo thù. Lúc này nàng chỉ có một chuyện duy nhất có thể làm chính là tranh thủ thời gian luyện hóa luồng chân khí kia.
Nhưng luồng chân khí kia có vẻ nhỏ nhưng lực lượng tương đối mạnh, nàng muốn trừ khử nói cũng không dễ dàng gì, điều càng làm cho nàng kinh ngạc chính là nó không những phá hư kinh mạch còn thôn phệ cả chân khí của mình.
Chân khí vừa có được nhờ luyện hóa Nguyên Anh đã bị luồng chân khí kia thôn phệ sạch sẽ, Nam Cung Yến không khỏi thầm than sợ hãi, nàng tranh thủ dùng toàn lực để chống đỡ, cố gắng áp chế ra ngoài.
Một phút đồng hồ sau thì Nam Cung Yến thở phào một hơi, luồng chân khí kia tuy quỷ dị nhưng dù sao cũng rất nhỏ, cuối cùng cũng bị nàng loại trừ. Nhưng kết quả là nàng tổn thất không nhỏ, tất cả chân khí có được sau khi luyện hóa Nguyên Anh đều tiêu hao hơn phân nửa.
Nhưng vài giây sau Nam Cung Yến chợt phát hiện mình thư giản quá sớm, vì lúc đó nàng chợt cảm giác được trong ngươi có một luồng lực lượng rất lớn, một thứ đang nhanh chóng phá hoại cơ thể mình.
– Đây…Là độc dược?
Nam Cung Yến vội vàng vận công xem xét, sau đó chợt nổi giận:
– Hạ Thiên, bà nhất định phải lột da rút gân ngươi ra.
Lúc này Nam Cung Yến cuối cùng cũng hiểu đó không phải là một kich cuối cùng của Quan Kiếm Hùng, mà là do Hạ Thiên động tay động chân, vì Quan Kiếm Hùng không biết dùng độc, chỉ có thể là Hạ Thiên mà thôi.
Nam Cung Yến cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên không ngăn cản mình bỏ đi, vì hắn sớm biết nàng sẽ thôn phệ Nguyên Anh của Quan Kiếm Hùng, mà hắn cũng đã sớm động tay chân lên người Quan Kiếm Hùng.
Thật ra điều này cũng khó trách Nam Cung Yến khó tưởng, dù là ở đại lục Tiên Vân cũng không có vài người ngờ rằng có kẻ động tay động chân lên cả Nguyên Anh.
…
Y Nhân Các.
Y Tiểu Âm ngủ đến chín giờ mời lười biếng bò khỏi giường, trong ký ức của nàng, đã nhiều năm rồi nàng chưa từng được ngủ an ổn như vậy.
– Tiểu thư, chị không sao đấy chứ?
Một âm thanh có chút bất an vang lên bên cạnh, A Cửu dùng ánh mắt sầu lo nhìn Y Tiểu Âm.
A Cửu lo lắng cũng có nguyên nhân, vì nàng thấy từ tối qua đến bây giờ tiểu thư đều biểu hiện không được bình thường, trước kia tiểu thư đi ngủ muộn và dậy sớm, nửa đêm thường bừng tỉnh vì ác mộng. Từ sau bữa tối ác mộng trước kia, tiểu thư hình như chưa từng có giấc ngủ nào yên bình, thậm chí trước đó, từ khi bắt đầu tranh chấp vị trí môn chủ Âm Y môn, tiểu thư đã chưa từng được ngủ ngon.
Nhưng tối qua Y Tiểu Âm đi ngủ khá sớm, hơn nữa ngủ rất ngon, lại ngủ một hơi đến bây giờ mới tỉnh lại, điều này thật sự không quá bình thường.
Càng làm cho A Cửu lo lắng chính là biết biểu hiện khác thường của tiểu thư chính là tối qua nói gì đó với tên khốn Hạ Thiên, nàng cũng không biết nội dung, nàng chỉ lo lắng tiểu thư đã thỏa hiệp với tên khốn kia.
– A Cửu, chị không sao.
Y Tiểu Âm khẽ lắc đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Y Tiểu Âm đi vào trong sân, nàng khẽ thở ra một hơi, sau đó nàng quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt của nàng rơi vào trong đình, nơi đó có một bóng người làm nàng căm hận nhưng cũng rất quen thuộc, hắn đang ngồi, giống như đang ngây người ra.
Nhưng bây giờ nhìn đối phương thì Y Tiểu Âm giống như cũng không có căm hận, cũng không phải nàng quên tất cả những gì hắn làm cho mình, nhưng bây giờ nàng đã bình tĩnh đối diện với tất cả, khi tâm tính của nàng cực kỳ bình tĩnh thì hận ý cũng sẽ trở nên bình thản hơn.
Y Tiểu Âm có chút chần chờ, sau đó nàng đi về phía ngôi đình.
– Vợ Y Y, dậy sớm thế?
Hạ Thiên còn đang ngây người, ngay sau đó phát hiện có người tiếp cận, cuối cùng hắn ngẩng đầu cười hì hì với Y Tiểu Âm.
– Cậu nên rời khỏi đây ngay.
Y Tiểu Âm nhìn Hạ Thiên rồi bình thản nói.
– Vợ Y Y, sao tôi lại phải đi?
Hạ Thiên dùng ánh mắt buồn bực nhìn Y Tiểu Âm.
– Tối qua tôi đã cho cậu lựa chọn.
Y Tiểu Âm vẫn bình tĩnh:
– Cậu không đi vào, như vậy cậu chọn kết quả khác, cũng chính là bỏ đi.
– À, chị nói về điều này sao?
Hạ Thiên cười hì hì:
– Vợ Y Y, chẳng lẽ chị cũng không biết đối với tôi thì có rất nhiều lựa chọn sao?
– Tôi chỉ cho cậu chọn hai thứ mà thôi.
Y Tiểu Âm vẫn bình tĩnh.
– À, vợ Y Y, xem ra chị vẫn chưa hiểu một sự kiện.
Hạ Thiên cuối cùng cũng rất chăm chú.
– Chuyện gì?
Y Tiểu Âm nhíu mày.
– Vợ Y Y, có bao nhiêu thứ để chọn, không phải chị cho, cũng không phải người khác cho, mà do chính tôi quyết định, tôi cho rằng có bao nhiêu lựa chọn thì có bấy nhiêu thứ, tôi muốn chọn thứ nào thì chọn. À, thậm chí tôi có thể thay đổi lựa chọn vào bất cứ lúc nào. Ví dụ như tối qua tôi không vào nhưng không có nghĩa là sau này tôi không vào, chị cho tôi hai lựa chọn nhưng tôi không lựa chọn, vì tôi còn có những lựa chọn khác của riêng mình.
Hạ Thiên lúc này kiên nhẫn giáo du͙c vợ mình:
– Vợ Y Y, cuối cùng chị cũng nên hiểu một chuyện, đó chính là quyết định của chị đối với tôi là vô ích, trừ khi quyết định của chị cũng giống như quyết định của tôi.
– Quyết định của cậu cũng vô dụng với tôi.
Y Tiểu Âm vẫn bình tĩnh, nhưng nàng cũng hiểu một việc, đó chính là những lời tối qua của nàng với Hạ Thiên là vô ích, nhưng đối với nàng thì đó không phải là vấn đề.
Vì sau khi nói ra những lời kia thì tâm cảnh của nàng có sự biến đổi hoàn toàn, vì vậy bây giờ nàng nghe những lời của Hạ Thiên cũng không tức giận, nếu là trước kia thì nàng sẽ tức điên lên ngay.
Y Tiểu Âm nói xong thì xoay người bỏ đi, nhưng Hạ Thiên cũng không cản, vợ này không nghe lời thì cần phải bỏ thời gian giáo du͙c, nhưng hắn cũng không gấp, lúc này không phải là dạy bảo mà là bảo vệ vợ mình.
Hạ Thiên cũng không lo lắng Y Tiểu Âm sẽ chạy trốn, nàng thuộc về hắn, sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn, điều hắn lo lắng nhất lúc này chỉ là đám người Phiêu Miểu tiên môn mà thôi, vì vậy chuyện quan trọng của hắn là phải xử lý bọn họ.
– Cũng sắp kết thúc, chỉ là không biết những tổ còn lại ở chỗ nào.
Hạ Thiên thì thào nói, đám đệ tử Phiêu Miểu tiên môn ở thủ đô đã bị xử lý gần hết rồi.
Lúc này Hạ Thiên chợt giật mình rồi nhìn về hư không cách đó không xa:
– Vợ Mị Nhi, xử lý tên kia thế nào rồi?
Trong hư không chợt xuất hiện một hình bóng thon dài quyến rũ, là Mị Nhi.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc