Khi phát hiện Mị Nhi không phản đối thì Hạ Thiên càng nắm chắc cơ hội trèo đèo lội suối, đồng thời liên tục phủ nhận:
– Vợ Y Y không nỡ để cho tôi đi ra, vì vậy tôi thừa dịp chị ấy ngủ để lén chạy đến, vợ Mị Nhi, tôi thật sự không nỡ để chị ngủ bên ngoài một mình, vì vậy mà cố ý đến tìm.
– Vậy cậu cứ đi vào cùng Y Tiểu Âm đi.
Mị Nhi chợt hất bàn tay của Hạ Thiên đang đặt trên một bộ vị mẫn cảm và co dãn, nàng tức giận nói.
– Vợ Mị Nhi, bây giờ tôi không phải đang ở bên cạnh bảo vệ cho chị sao?
Hạ Thiên cười hì hì nói, hắn lúc này thật sự xứng đáng với danh hiệu bảo vệ sát bên người, thật sự là dán sát vào người Mị Nhi.
Lúc này bàn tay mà trước đó Mị Nhi đã hất văng ra lại tiếp tục leo lên đỉnh núi, đầu tiên là chậm rãi xoa nhẹ trên lớp áo da, vân vê, dần dần cảm thấy chưa đủ cảm giác vì có sự ngăn cản của quần áo, hắn kéo khóa áo da, một tay tiến vào bên trong, sau đó phủ lên ngọn núi nhọn không còn ngăn cách.
Thân thể mềm mại của Mị Nhi khẽ run lên, sau đó nàng chợt vùng người nhưng không thoát ra.
– Cậu còn làm như vậy thì tôi sẽ đi.
Mị Nhi có chút tức giận, sắc lang chết tiệt này không chiếm được tiện nghi của Y Tiểu Âm trong nhà, bây giờ chạy đến làm việc xằng bậy với mình sao?
– Vợ Mị Nhi, vẫn là chị nhỏ mọn như vậy.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn phải thu tay về, sau đó kéo Mị Nhi đến, ôm eo của nàng ngồi xuống.
Vì Mị Nhi còn chưa kéo khóa lên, vì vậy mà bên trong cũng thấy rõ, bây giờ bọn họ đối mặt với nhau, Hạ Thiên tất nhiên có thể thấy được cảnh đẹp cực hạn trước ngực nàng, điều này làm hắn xúc động, hắn thì thào một câu:
– Vợ Mị Nhi, cho tôi ăn một miếng trước đi.
Mị Nhi còn chưa hiểu ý của Hạ Thiên thì chợt cảm thấy một cảm giác tê dại từ ngực truyền đến, chỉ sau nháy mắt thì toàn thân đã run lên không hiểu nguyên nhân. Nàng chợt nhảy dựng lên thoát khỏi cái ôm của Hạ Thiên, sau đó nhanh chóng kéo khóa lên, bảo hộ tất cả bộ vị hoàn mỹ trước ngực, nàng cũng không muốn bị tên sắc lang này ăn sạch.
– Cậu phải thành thật một chút, nếu không thì đi mà tìm Y Tiểu Âm.
Mị Nhi dùng giọng mất vui nói.
– Được rồi, vợ Mị Nhi, tôi sẽ thành thật.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ:
– Tôi chỉ muốn ôm chị mà thôi.
– Không được ôm, ai bảo vừa rồi cậu không thành thật?
Mị Nhi hừ khẽ một tiếng, người này được một tấc lại tiến thêm một thước, phải dạy cho một bài học mới được.
Hạ Thiên chợt buồn bực, vợ không được ôm, vậy thì ngủ thế nào?
– Thôi được, tối nay xem ra không nên ngủ.
Hạ Thiên nói thầm một câu, sau đó hắn nhìn Mị Nhi:
– Vợ Mị Nhi, tôi dạy cho chị một bộ pháp còn tốt hơn cả
Phiêu Miểu Bộ.
– Bộ pháp gì?
Mị Nhi hỏi.
– À, có hai loại bộ pháp, một cái gọi là Chỉ Xích Thiên Nhai, một cái gọi là Súc Địa Thành Thốn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
– Nhưng, vợ Mị Nhi chỉ được chọn học một trong số đó mà thôi, cũng không thể được học hai cái một lúc. Tóm lại thì chị cứ thử xem, chị thích học thứ gì cũng được, đều mạnh hơn lúc này rất nhiều.
Hạ Thiên đã nhiều lần được thấy sự tinh diệu của bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, mãi đến bây giờ hắn cũng biết rõ, lần trước mình xử lý được Bạch Vân Sơn cũng là nhờ may mắn. Nếu lúc đó Bạch Vân Sơn không liều mạng với mình mà dùng bộ pháp phối hợp với kỹ xảo tấn công, thì dù hắn có dùng dược lực để làm cho công lực tăng vọt, hắn có muốn chạy trốn cũng không dễ.
Bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai càng được biểu hiện tinh tế trên người của Cơ Thanh Ảnh, trước đó Nam Cung Yến có công lực hơn Cơ Thanh Ảnh một bậc, nhưng vẫn không có biện pháp gì với Cơ Thanh Ảnh.
Lần này sau khi Hạ Thiên quay về Thanh Phong Sơn thì không còn cách nào khác để cầu sự hỗ trợ của Dạ Ngọc Mị, vì thế chỉ có thể xin thần tiên tỷ tỷ giúp đỡ, hỏi xem có bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai hay không. Nhưng Nguyệt Thanh Nhã nói cho hắn biết, thật ra Chỉ Xích Thiên Nhai và Phiêu Miểu Bộ có sự khác biệt về bản chất, cũng không phải muốn học là được.
Đơn giản mà nói thì Phiêu Miểu Bộ thuộc về một loại võ thuật, dù là người thường cũng có thể học được, chẳng qua nếu công lực yếu thì uy lực thấp mà thôi. Nhưng Chỉ Xích Thiên Nhai thì lại khác, vì nó là một loại tiên thuật, nếu không phải là người tu tiên thì căn bản không thể nào học được Chỉ Xích Thiên Nhai.
Muốn học được Chỉ Xích Thiên Nhai thì ít nhất phải có tu vi Kim Đan Kỳ, nhưng người tu tiên chính thức học được Chỉ Xích Thiên Nhai lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì bộ pháp này ngoài yêu cầu thể chất còn có những yêu cầu đặc thù khác, thực tế cũng không phải chỉ là bộ pháp này, còn có rất nhiều pháp thuật có yêu cầu với thể chất của kẻ học tập, cũng vì vậy mà ngay cả Nguyệt Thanh Nhã cũng không học được bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai.
Nguyệt Thanh Nhã tất nhiên hiểu pháp quyết của Chỉ Xích Thiên Nhai, nhưng đáng tiếc là vậy may của Hạ Thiên chấm dứt khi biết được Chỉ Xích Thiên Nhai, vì hắn không học tập được pháp quyết này.
Nhưng vận may của Hạ Thiên vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, vì Nguyệt Thanh Nhã cho hắn biết vẫn còn một bộ pháp tương đương với Chỉ Xích Thiên Nhai, có tên là Súc Địa Thành Thốn.
Súc Địa Thành Thốn và Chỉ Xích Thiên Nhai thật sự giống nhau, nếu không phù hợp yêu cầu thì chỉ có thể xem xét vào vận may, nhưng lúc này vậy may đứng về phía Hạ Thiên, tuy hắn không học được Chỉ Xích Thiên Nhai nhưng lại học được Súc Địa Thành Thốn.
Thực tế từ trên đường từ Thanh Phong Sơn đến thủ đô thì Hạ Thiên dùng Súc Địa Thành Thốn để đi đến, hắn vừa đi đường vừa luyện tập, đến khi đến thủ đô thì đãc cơ bản nắm được bộ pháp có thể so sánh với Chỉ Xích Thiên Nhai.
Sau khi học được Súc Địa Thành Thốn thì hắn phát hiện Phiêu Miểu Bộ thật sự không đáng nhắc đến.
Tốc độ vẫn là thế mạnh của Mị Nhi, nàng có một loại thiên phú nhanh nhẹn hơn người, vì vậy mới gọi là Mị Nhi.
Bây giờ Hạ Thiên muốn Mị Nhi phát huy thiên phú kia đến tận cùng, nếu nàng học được bất kỳ bộ pháp nào trong Chỉ Xích Thiên Nhai hay Súc Địa Thành Thốn, khi đối mặt với cao thủ như Nam Cung Yến sẽ nắm chắc vài phần khả năng bỏ chạy.
Một người tu tiên chưa đến cấp bậc Kim Đan trung kỳ nếu đối mặt với cao thủ Nguyên Anh Kỳ thì bỏ chạy cũng chẳng có gì là lạ. Thực tế có thể chạy là một cơ hội chiến thắng, vì vậy Hạ Thiên chưa từng trông cậy Mị Nhi đối mặt với Nam Cung Yến có thể phản kháng, hắn chỉ cần nàng bỏ chạy là tốt.
– Vợ mị nhi, trước tiên tôi sẽ nói hai loại khẩu quyết bộ pháp cho chị, sau đó chị thử xem, chị có thể luyện được bộ pháp nào.
Trước tiên Hạ Thiên giải thích về hai loại bộ pháp, sau đó nói với Mị Nhi.
Mị Nhi khẽ gật đầu, nàng tất nhiên muốn luyện loại bộ pháp thần kỳ này.
Hạ Thiên trước tiên nói hai phần pháp quyết cho Mị Nhi, số lượng từ cũng không nhiều, vì vậy mà Mị Nhi nhanh chóng học thuộc, sau đó nàng nói với hạ thiên:
– Cậu đi ngủ đi, tôi từ từ suy nghĩ.
– Vợ Mị Nhi, tôi ngủ ở đây cùng chị.
Hạ Thiên cũng không bỏ đi, hắn dùng một tư thế quái dị nằm trên chiếc bàn đá trong đình, một lúc sau đã nhắm mắt như ngủ rồi.
Mị Nhi cũng lười quan tâm đến hạ thiên,nàng bắt đầu xem xét khẩu quyết.
…
Sáng hôm sau.
Y Tiểu Âm chợt bừng tỉnh, sau đó nàng nhìn sang bên cạnh rồi thở dài một hơi, lần này không cùng nằm một chỗ với tên khốn Hạ Thiên kia.
– Tiểu thư, chị đừng sợ, tên khốn kia nửa đêm đã đi ra rồi.
Bên ngoài truyền đến tiến an ủi của A Cửu:
– Tối qua em luôn theo sát những hành động của hắn.
– A Cửu, vậy chẳng phải cả đêm em không ngủ sao?
Y Tiểu Âm nhíu mày, sau đó nàng khẽ lắc đầu:
– Thật ra em cũng không nên theo dõi làm gì cho mệt, nếu cậu ấy muốn cứng nhắc, chị cũng không cản được.
– Tiểu thư, chỉ cần em còn sống, em nhất định sẽ không cho tên khốn kia đụng vào chị.
A Cửu cắn răng nói.
– A Cửu, em ngủ đi, chị ra ngoài xem thế nào.
Y Tiểu Âm lắc đầu, nàng không nói tiếp về vấn đề này, nàng biết rõ nếu cơn ác mộng kia lại tiến đến thì nàng căn bản không thể ngăn cản được.
Y Tiểu Âm ra khỏi phòng và nhìn về phía đình viện, nhưng nàng chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng rồi bay lên, một giây sau nàng đã rơi vào trong lòng Hạ Thiên.
– Thả tôi ra.
Y Tiểu Âm đầu tiên là sững sờ, sau đó nàng vùng vẫy mãnh liệt.
– Ủa!
Hạ Thiên ôm Y Tiểu Âm nhảy dựng lên khỏi bàn đá, sau đó hắn khẽ rơi xuống ghế, mắt cũng mở ra, hắn nhìn thấy Y Tiểu Âm, sau đó tỏ ra ngạc nhiên:
– Vợ Y Y, sao lại là chị? Tôi còn tưởng là vợ Mị Nhi.
– Trước tiên cậu thả tôi ra cái đã.
Y Tiểu Âm cắn răng nói, nàng cũng không lớn tiếng kêu la, nếu hắn thật sự không muốn buông ra thì nàng có kêu gào thế nào cũng vô dụng.
Hạ Thiên lần này rất phối hợp, hắn buông lỏng Y Tiểu Âm, sau đó đứng lên, quét mắt nhìn bốn phía, cặp lông mày khẽ nhíu lại, vẻ mặt có chút biểu hiện mê hoặc.
– Sao không thấy vợ Mị Nhi nhỉ?
Hạ Thiên thì thào nói:
– Không đúng, vợ Mị Nhi còn ở chỗ này nhưng cũng rất vô lý, mình xác nhận nàng ở gần đây, sao không thể xác định được rõ ràng?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc