Hạ Thiên muốn nhân cơ hội để khoác lác.
– Được rồi, tiểu sắc lang, cậu cũng đừng nói lung tung, tôi hiểu tính cách của Tiểu Mị.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ cười cắt ngang lời Hạ Thiên:
– Cậu nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc cậu dùng biện pháp gì để lừa Tiểu Mị lên giường, hơn nữa còn làm cho cô ấy bây giờ không đánh cậu một trận tơi bời?
– Là cậu thật sao?
Tống Ngọc Mị thở dài một hơi:
– Khá tốt, như vậy thì tôi cũng yên tâm.
Nguyệt Thanh Nhã cũng thả lỏng, vì nàng coi như hiểu Dạ Ngọc Mị, nếu Dạ Ngọc Mị đã lên gường với Hạ Thiên, sau này mọi việc sẽ đơn giản hơn.
Tất nhiên Nguyệt Thanh Nhã cũng rất tò mò, tiểu sắc lang này sao có thể lừa gạt được chị em tốt của mình? Tuy nàng tin hắn có thể làm được, nhưng không ngờ có thể thành công nhanh như vậy.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không còn khoác lác, hắn thành thật kể những gì đã xảy ra.
– Cơ Thanh Ảnh đúng là quá đáng, sao có thể hạ xuân dược Mị Di?
Sau khi nghe xong thì Tống Ngọc Mị tức giận nói.
– Cơ Thanh Ảnh là một người làm việc theo ý mình, sau này nếu gặp được cô ấy thì phải cẩn thận hơn một chút.
Nguyệt Thanh Nhã chậm rãi nói:
– Nhưng cô ấy cũng coi như giúp chúng ta một ân huệ lớn, nếu không phải có cô ta náo loạn, tiểu sắc lang bây giờ công lực vẫn còn thấp, mà Tiểu Mị cũng không quay về Thanh Phong Sơn.
– Nhưng Mị Di hình như không thích Hạ Thiên, không phải dì ấy nói sau này sẽ không liên quan đến Hạ Thiên sao?
Tống Ngọc Mị lại có chút lo lắng.
– Yên tâm đi, cô ấy nói như vậy, nhưng chỉ cần sau nay Hạ Thiên làm việc cho tốt, cô ấy sẽ chậm rãi mềm lòng.
Nguyệt Thanh Nhã lại tin tưởng mười phần:
– Tiểu Mị là một cô gái rất quý trọng cơ thể của mình, khi nàng còn ở Nhật Nguyệt tiên môn thì chờ đợi mười năm mà không song tu, vẫn giữ sự trong sạch của bản thân, cái này đủ nói rõ vấn đề.
Nguyệt Thanh Nhã dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Tiểu Mị đã chủ động quay lại Thanh Phong Sơn, như vậy đã nói rõ cô ấy xem đây như nhà của mình, chúng ta chỉ cần cho cô ấy chút thời gian suy xét sự việc, tôi tin cô ấy sẽ nghĩ thông.
– Em cũng đã an tâm hơn.
Tống Ngọc Mị khẽ thở ra một hơi, vô tình có chút hân hoan, xem ra nàng cuối cùng cũng không cần lo lắng Mị Di sẽ bỏ đi.
…
Thủ đô.
Lúc chạng vạng tối.
– Tiểu Lạc, hôm nay ăn cơm Trung Quốc hay cơm tây, hay thích ăn cơm Nhật? À, cũng đừng ăn cơm Hàn, không ngon lắm đâu.
Trước cổng trường Nhân Đại Phụ, Triệu Hiểu Trác muốn trở thành Triệu Công Tử ở thủ đô đang nhận được điện thoại của bạn gái là Tần Tiểu Lạc, đang hỏi thăm nàng thích ăn thứ gì.
– Ăn thức ăn Trung Quốc, vì có nhiều món, rất phong phú.
Tần Tiểu Lạc khá trầm tĩnh nhưng khi ở gần Triệu Hiểu Trác thì khá sống động.
– Vậy thì được, anh biết một quán ăn rất ngon…Ủa…
Triệu Hiểu Trác chợt có chút kinh ngạc, sau đó hắn dụi mắt rồi lầm bầm:
– Mình không hoa mắt đấy chứ? À, nhất định là mắt mờ.
– Sao vậy?
Tần Tiểu Lạc có chút kỳ quái.
– À, anh thấy một người, tên kia đáng lý ra sẽ không ở thủ đô mới đúng chứ?
Triệu Hiểu Trác xoa đầu:
– Hy vọng bây giờ là anh hoa mắt, anh cũng không muốn hắn xuất hiện ở đây, nếu không anh sẽ mãi không thể là đệ nhất công tử ở thủ đô.
– Anh nói là người nào? Không phải là đại ca của anh đấy chứ?
Tần Tiểu Lạc cũng biết không ít chuyện về Triệu Hiểu Trác.
– Tất nhiên không phải là đại ca của anh, bây giờ đại ca của anh đang làm quan ở tỉnh Tây Bộ, sẽ không thể nào về ngay được.
Triệu Hiểu Trác lắc đầu:
– Anh nói đến Hạ Thiên, tên khốn vừa cướp chị vừa cướp em gái của anh.
– Sao? Anh nói người kia à?
Tần Tiểu Lạc cũng biết rõ Hạ Thiên:
– Anh ấy rất lợi hại nhưng lại là anh rể của anh, anh ấy sẽ cướp danh hiệu đệ nhất công tử thủ đô của anh sao?
– Tất nhiên hắn sẽ không cướp, nhưng vấn đề là nếu hắn ở thủ đô thì chức danh đệ nhất công tử của anh là hữu danh vô thực.
Triệu Hiểu Trác có chút buồn bực, sau đó hắn lắc đầu:
– Thôi bỏ, mặc kệ hắn, xem như anh hoa mắt, vợ của tên kia phần lớn không ở thủ đô, em gái của anh đã đi rồi, chị anh cũng không có ở đây, hắn sẽ không đến nơi này.
– Thật ra anh cũng không cần lo lắng như vậy, em cảm thấy anh ấy dù đến cũng sẽ đi, em nhớ anh nói anh ấy đang xây nhà lớn ở Giang Hải, như vậy anh ấy sẽ định cư ở Giang Hải.
Tần Tiểu Lạc phân tích.
– Ừ, Tiểu Lạc rất thông minh, mặc kệ Hạ Thiên, chúng ta đi dùng cơm.
Triệu Hiểu Trác quyết định không thèm dây dưa đến chuyện này, đi dùng cơm với bạn gái quan trọng hơn.
Tần Tiểu Lạc cũng không phải bạn gái đầu tiên của Triệu Hiểu Trác, nhưng nàng là bạn gái với thời gian khá dài. Triệu Hiểu Trác cũng bắt đầu muốn bồi dưỡng cô hoa hậu giảng đường này thành vợ trong tương lai, vì thế mà rất quan tâm.
…
Triệu Hiểu Trác cũng không biết, mình không hoa mắt, Hạ Thiên thật sự đã đến thủ đô.
Hạ Thiên vốn dựa theo kế hoạch phải ở lại Thanh Phong Sơn vài ngày, đợi đến khi tìm được biện pháp biến Nguyệt Thanh Nhã thành cao thủ Phân Thần Kỳ thì mới bỏ đi. Nhưng sau khi hắn thảo luận với Nguyệt Thanh Nhã thì phát hiện tạm thời căn bản chẳng có cách nào cả.
Hạ Thiên thấy Dạ Ngọc Mị kia có công pháp song tu rất tốt, nhưng vấn đề là song tu cũng không dễ dàng như vậy, đặc biệt là yêu cầu có du͙c vô tình, hắn và Nguyệt Thanh Nhã căn bản không phù hợp.
Hạ Thiên muốn cải tiến công pháp song tu, hiệu quả kém hơn một chút cũng không là vấn đề. Nhưng hắn thật sự không biết nhiều về công pháp song tu, trong khoảng thời gian ngắn cũng khó thể nghiên cứu rõ ràng. Thực tế tu luyện công pháp cũng không phải là phương diện mạnh mẽ của hắn.
Ngược lại thì Nguyệt Thanh Nhã biết rất nhiều công pháp tu luyện, nàng cũng đã từng được đọc lướt qua công pháp song tu, vì vậy mà nói với Hạ Thiên, đợi vài ngày nữa nàng và Dạ Ngọc Mị sẽ cùng nhau nghiên cứu, có lẽ sẽ tìm ra một công pháp song tu phù hợp với hai người bọn họ.
Đến lúc này thì có nghĩa là trong thời gian ngắn Hạ Thiên khó thể nào thi triển đệ lục châm với Nguyệt Thanh Nhã, vì vậy Hạ Thiên tính toán đến thủ đô trước, giải quyết phiền toái liên quan đến Nam Cung Yến. Nhưng hắn vốn muốn Dạ Ngọc Mị đi với mình đến thủ đô, đáng tiếc là hắn chờ ngoài căn nhà đá nửa ngày nhưng nàng cũng không quan tâm. Rơi vào thế đường cùng thì hắn chỉ có thể đến thủ đô một mình, vì Dạ Ngọc Mị là người xuống giường là xong, hắn cũng không thể không quan tâm đến
các bà vợ khác.
Tất nhiên Dạ Ngọc Mị không đi cũng có chỗ tốt với Hạ Thiên, đó chính là hắn không cần phải lo đến vấn đề an toàn của các bà vợ khác, dù là Cơ Thanh Ảnh hay Nam Cung Yến đi vào thì Dạ Ngọc Mị cũng sẽ ra tay.
…
Căn cứ Ám tổ.
Lúc này là bữa cơm tối, trong phòng ăn của căn cứ có không ít người, một bàn ăn trong số đó có hai người đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Trong đó có một mỹ nữ mặc áo da bó sát người, còn đeo kính râm lớn, một mỹ nữ là người lai với mái tóc vàng cực kỳ quyến rũ và gợi cảm. Nhưng không ai dám tiến lên làm quen với hai mỹ nữ, vì ai cũng biết hai vị này không để động vào, phải biết rằng một người là tổ trưởng Thiên tổ, một người là tổ trưởng Long Tổ, hơn nữa còn là thành viên của một tổ đặc biệt, là Thiên Đạo tổ, mà Thiên Đạo tổ thì càng không thể động vào.
Hai người này là Mị Nhi và Mộc Hàm, tuy Mộc Hàm bây giờ đi đến Long Tổ nhưng cũng thường xuyên đến nơi này. Vì những ngày qua Hạ Thiên muốn xem xét Mị Nhi thật căng, cho nên nàng dứt khoát ở lại chỗ này.
– Cậu ấy có nó khi nào thì đến không?
Mị Nhi lúc này giống như thật sự không có hứng thú dùng cơm:
– Tôi cũng không thể nào chờ mãi ở đây, nếu có nhiệm vụ gì thì sao?
– Chồng nói sẽ đến ngay mà thôi, cô cũng đừng vội, vài ngày mà thôi, cô là tổ trưởng Thiên tổ, nhiệm vụ bình thường cũng không cần đi làm.
Mộc Hàm an ủi Mị Nhi.
– Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Gần đây đều rất cổ quái, còn để tôi nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc váy xanh thêu bướm vàng là bỏ chạy sao? Không phải cậu ta chơi trò lưu manh, bây giờ bị đuổi giết đấy chứ?
Mị Nhi có chút mất vui.
– Có lẽ cũng không phải là như vậy.
Mộc Hàm cũng không quá khẳng định:
– Gần đây chồng gặp một vài kẻ địch rất mạnh, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng chờ cậu ấy đến thì chúng ta có thể biết ngay.
– Tôi thấy rõ ràng là cậu ta trêu chọc phụ nữ khắp nơi và mang đến phiền toái.
Mị Nhi căm giận nói.
– Vợ Mị Nhi, nói xấu sau lưng chồng cũng không phải tốt.
Một âm thanh truyền vào trong tai hai người, hầu như cùng lúc này bên cạnh Mị Nhi chợt xuất hiện một người đàn ông mặc áo khoác, chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên thuận tay ôm eo Mị Nhi, hắn cười hì hì với nàng:
– Vợ Mị Nhi, có lẽ tôi nên trừng phạt chị, chị muốn tôi đánh mông hay hôn một cái?
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không trả lời, nhưng Mộc Hàm thì lại đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn rồi hưng phấn nói:
– Chồng.
Mộc Hàm nhìn Mị Nhi và cười quyến rũ:
– Chồng, cậu nên đánh mông của Mị Nhi và hôn tôi một cái.
– Mộc Hàm, chị có ý nghĩ quỷ quái gì vậy?
Mị Nhi chợt tức giận.
Mộc Hàm lại cười hì hì, sau đó nàng ấn cặp môi đỏ lên môi Hạ Thiên, mà Hạ Thiên cũng phối hợp, vỗ một cái lên mông Mị Nhi.
– Các người…
Mị Nhi thở phì phò nhìn Hạ Thiên và Mộc Hàm, hai ngươi này đúng là một đôi gian phu dâm phụ cực kỳ tiêu chuẩn.
– Vợ Mị Nhi, chị đừng ghen, tôi hôn chị một cái là được.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hôn cả Mị Nhi.
Mị Nhi vùng vẫy hai cái, sau đó nàng cũng thỏa hiệp, cũng không quan tâm trong căn tin có nhiều người, hai bên cứ hôn nhau cuồng nhiệt.
– Chồng, Mị Nhi, các người có dùng cơm nữa không?
Vài phút sau Mộc Hàm nói, cuối cùng hai người kia cũng phân tách ra.
– Sắc lang.
Mị Nhi mất hứng nhìn Hạ Thiên, sau đó bắt đầu ăn tối, lúc này nàng thật sự có khẩu vị hơn.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc