Khoảnh khắc khi Hạ Thiên biến mất thi trên trời xuất hiện một bàn tay trong suốt, sau đó bàn tay nhấn vào hư không, một luồng chân khí cực mạnh bùng ra đón tiếp bàn tay của Hàn Minh Phi.
Dù tốc độ của Hàn Minh Phi có là cực nhanh thì bàn tay kia cũng xuất hiện quá nhanh, hơn nữa lại tương đối quỷ dị, không hề có chút dấu hiệu nào, kết quả là Hàn Minh Phi căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể bùng ra chân khí, hai bên đánh mạnh vào nhau.
– Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chân khí bùng ra khắp bốn phía, thân thể Hàn Minh Phi lay động vài cái, sau đó cuối cùng cũng không khống chế được mà lui ra phía sau vài bước. Rõ ràng trong lúc cứng đối cứng thì Hàn Minh Phi thật sự phải ăn quả đắng.
Những luồng chân khí tản ra, lúc này xuất hiện một cô gái tuyệt sắc mặc cung trang màu xanh biếc, nàng có khí chất cao ngạo, dù thế nào cũng khó thể che giấu vẻ đẹp tuyệt trần, dù là Liễu Mộng cũng phải thất sắc.
– Cơ sư muội, sao lại là cô?
Hàn Minh Phi cực kỳ kinh ngạc.
– Ra mắt Hàn sư huynh.
Cô gái mặc cung trang tuyệt sắc cũng không phải là ai khác mà chính là yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh đã bị Hạ Thiên nguyền rủa vài ngày qua. Lúc này nàng đang thi lễ với Hàn Minh Phi, nhưng giọng điệu của nàng khá lạnh, làm cho người ta cảm thấy nàng thật sự không có thành ý muốn thi lễ.
Lúc này Hạ Thiên vừa tránh được một kiếp lại cảm thấy rất bức bối, yêu nữ chết tiệt kia sao lại đến đây? Lúc này mình xong đời rồi sao?
– Cơ sư muội, cô có ý gì?
Hàn Minh Phi rõ ràng khó thể hiểu hành động vừa rồi của Cơ Thanh Ảnh, trong giọng điệu của hắn có chút bất mãn, còn có chút tức giận:
– Cô có biết hắn là ai không? Hắn biết Thanh Nhã sư muội đang ở đâu.
– Tôi biết rõ.
Cơ Thanh Ảnh vẫn dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng nói:
– Hắn là Hạ Thiên, tự xưng là chồng của Nguyệt Thanh Nhã.
– Đã biết rõ như vậy sao cô còn giúp hắn?
Hàn Minh Phi nói với hương vị chất vấn.
– Mạng hắn là của ta.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói:
– Hắn chỉ có thể chết trong tay ta.
– Cơ sư muội, ta cần một lý do, một lý do để có thể thuyết phục ta.
Hàn Minh Phi trầm giọng nói.
– Thật xin lỗi, Hàn sư huynh, ta không có ý nói cho huynh bất kỳ lý do gì.
Cơ Thanh Ảnh cũng không thèm nể mặt sư huynh Hàn Minh Phi:
– Ta chỉ muốn nói cho huynh biết, dù là giết hắn hay dạy bảo hắn đều là chuyện của ta, dù là bất kỳ người nào cũng không có tư cách này. Hàn sư huynh nếu muốn ra tay thì trước tiên cứ đánh bại ta cái đã.
– Cơ sư muội, ta hy vọng muội hiểu, chúng ta đến đây là vì tìm Thanh Nhã sư muội, hơn nữa còn đưa Thanh Nhã sư muội an toàn quay về, bất kỳ ai cũng không được dùng thủ đoạn gì để ngăn cản đưa Thanh Nhã sư muội quay về, nếu để sư tôn biết được, có hậu quả gì thì muội cũng biết rõ rồi.
Hàn Minh Phi trầm mặt nói.
– Hàn sư huynh, ta làm việc có chừng mực, không cần huynh dạy bảo.
Cơ Thanh Ảnh vẫn rất lạnh lùng:
– Ta chỉ hy vọng sau này huynh đừng nên xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.
Vẻ mặt Hàn Minh Phi có chút âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh băng của Cơ Thanh Ảnh, tuy rất tức giận nhưng thật sự không dám ra tay. Vì Cơ Thanh Ảnh trên danh nghĩa là sư muội của hắn, nhưng địa vị của nàng ở Phiêu Miểu tiên môn thật sự cao hơn hắn.
Năm xưa Nguyệt Thanh Nhã chính là đệ tử xuất sắc nhất, thiên tư của nàng thật sự là vượt trội đám đệ tử ngàn năm trở lại. Hai năm sau khi Nguyệt Thanh Nhã mất tích, Cơ Thanh Ảnh đến Phiêu Miểu tiên môn, nàng cũng nhanh chóng được vinh danh là Nguyệt Thanh Nhã thứ hai, thiên tư của nàng chỉ được cho rằng kém Nguyệt Thanh Nhã một chút mà thôi. Trong thời gian chưa đến hai mươi năm thì nàng đã tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ, mà Hàn Minh Phi phải mất biết bao nhiêu năm tháng mới đạt được đến mức này.
Cũng vì vậy mà địa vị của Cơ Thanh Ảnh ở trong Phiêu Miểu tiên môn thật sự cao vời hơn Hàn Minh Phi, sau khi Nguyệt Thanh Nhã mất tích thì hầu như ai cũng cảm thấy Cơ Thanh Ảnh sẽ là nhân tuyển có một không hai cho môn chủ. Nhưng Hàn Minh Phi cũng không ngờ môn chủ lại bắt bọn họ phải đi tìm kiếm Nguyệt Thanh Nhã.
Điều làm cho Hàn Minh Phi không dám ra tay chính là phát hiện tu vi của Cơ Thanh Ảnh chợt có tiến triển, phải biết rằng trước khi đến nơi này thì hắn và Cơ Thanh Ảnh tương xứng với nhau, đều là Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng một chưởng vừa rồi lại làm cho hắn phát hiện ra, trong thời gian ngắn khi đến đây, tu vi của Cơ Thanh Ảnh giống như sắp đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Nguyên Anh trung kỳ.
– Hàn sư huynh, muội cần ra tay tiễn khách sao?
Âm thanh lạnh lùng của Cơ Thanh Ảnh lại vang lên.
– Cơ sư muội, hy vọng sau này muội không hối hận.
Hàn Minh Phi hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi, chỉ sau nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh không chú ý đến mình, Hạ Thiên chợt có một xúc động muốn chạy trốn. Nhưng hắn thật sự không dám bước ra nửa bước thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Cơ Thanh Ảnh vang lên bên tai:
– Ngươi dám chạy thì ta sẽ dùng những thứ độc dược của ngươi cho cô ta nếm thử một lần.
– Này, đây là ân oán cá nhân, đừng gây họa cho người khác.
Hạ Thiên lập tức không dám chạy, hắn trừng mắt nhìn Cơ Thanh Ảnh, dùng giọng có chút bất mãn nói.
– Đối với loại tiểu nhân hèn hạ vô sỉ như ngươi thì dùng thủ đoạn gì cũng không quá phận.
Cơ Thanh Ảnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
– Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta bây giờ sẽ không giết ngươi, cũng không có tính toán sẽ giết ngươi, trừ khi ngươi không phải muốn tìm chết. Chỉ cần ngươi không chạy, ta cũng không có tâm tình đối phó với những kẻ khác.
– Được rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói chuyện sau.
Hạ Thiên nhìn Cơ Thanh Ảnh, sau đó hắn phát hiện yêu nữ này thật sự không muốn giết mình, nhưng nàng có mục đích gì thì hắn cũng không rõ.
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh không phản đối, Hạ Thiên tranh thủ kéo Liễu Mộng đi vào cổng khu dân cư Tinh Hải.
– Tiểu bại hoại, cô ta là Cơ Thanh Ảnh sao? Đúng là quá đẹp, cũng giống như chị Nguyệt vậy.
Liễu Mộng đứng chờ thang máy rồi khẽ hỏi, nhưng âm thanh của nàng dù có nhỏ thế nào cũng được Cơ Thanh Ảnh nghe thấy rõ ràng. Nhưng Cơ Thanh Ảnh cũng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
– Cô ấy cũng không được đẹp như thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên lần này không tán thành lời nói của Liễu Mộng, hắn vẫn thấy thần tiên tỷ tỷ là đẹp nhất, dù là so với Em Chân Dài Dạ Ngọc Mị hay Cơ Thanh Ảnh thì đều hơn hẳn.
– Chị cảm thấy cô ấy xinh đẹp như thần tiên tỷ tỷ.
Liễu Mộng trừng hai mắt nói, sau đó nàng có chút không vui:
– Vì sao có nhiều người đẹp hơn chị như vậy?
– Chị Mộng, chị cũng rất đẹp.
Hạ Thiên chân thành nói:
– Trong mắt tôi thì chị đẹp hơn cô ta.
Hạ Thiên nói lời này thì nhìn về phía Cơ Thanh Ảnh.
– Tiểu bại hoại, nói dối không phải là bé ngoan, chị không thích bé không ngoan.
Liễu Mộng nói:
– Nếu cậu như vậy thì chị chẳng thèm chơi với cậu.
Đúng lúc này thang máy đã đến, Hạ Thiên không nói thêm điều gì mà kéo Liễu Mộng đi vào, sau đó hắn chợt buồn bực, tên khốn nào dám chiếm nhà của hắn.
– Này, đám ngu ngốc chúng mày muốn chết sao?
Hạ Thiên đi vào phòng và phát hiện bên trong có bốn năm người, có vài tên mặc đồng phục cảnh sát, có vài tên mặc thường phục. Một gian phòng vốn chỉnh tề đã bị bọn họ làm cho rối loạn, vì vậy mà tâm tình Hạ Thiên không tốt, bây giờ càng thêm bức bối.
– Cậu ở đây sao?
Người đàn ông mặc thường phục hơn bốn mươi tuổi dùng ánh mắt lợi hại nhìn Hạ Thiên rồi trầm giọng hỏi.
– Nói nhảm, tất nhiên tôi ở đây, các người nếu không dọn dẹp căn phòng cho chỉnh tề, ta sẽ ném các người xuống đất.
Hạ Thiên tức giận nói.
Người đàn ông mặc thường phục chợt trầm mặt, hắn quát một tiếng:
– Bắt hắn lại.
Tên đàn ông vừa dứt lời thì bốn tên cảnh sát mặc đồng phục ào về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ vừa nhào đến thì cảm thấy bụng đau đớn dữ dội, sau đó cùng rên lên đau đớn, cùng bay ra phía sau đụng vào tường, sau đó lăn xuống đất.
Vẻ mặt tên đàn ông mặc thường phục chợt biến đổi, hắn sờ súng bên hông, nhưng hắn vừa sờ xuống thì đã thấy trống không, hầu như cùng lúc này hắn thấy một thứ gì đó lạnh như băng áp lên đầu mình, cuối cùng nghe được âm thanh của Hạ Thiên:
– Mau dọn phòng cho gọn gàng, nếu không tôi xử lý các người.
Bốn tên cảnh sát đang nằm dưới đất thấy tình cảnh như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay xuống định rút súng, nhưng lúc này bóng trắng lóe lên, bàn tay bọn họ đặt xuống khoảng không.
– Này, mau đi dọn dẹp phòng.
Liễu Mộng có bốn khẩu súng trong tay, nàng cũng rất mất hứng, trước đó căn phòng rất gọn gàng, bây giờ rất rối. Điều nàng cảm thấy bực bội nhất chính là giường của mình cũng bị làm loạn.
– Cậu có biết mình đang làm gì không?
Người đàn ông mặc thường phục dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên:
– Các người dùng cảnh sát làm con tin, tính chất đã không giống … Á…
Tên đàn ông thường phục còn chưa dứt lời thì đã kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất, bị Hạ Thiên mất kiên nhẫn đạp ngã xuống đất.
– Lắm mồm.
Hạ Thiên không có tâm tình nói nhảm với bọn họ, sau đó hắn nhìn mặt bốn tên cảnh sát còn lại:
– Này, các chú còn chưa muốn làm việc sao? Anh kiên nhẫn có hạn, nếu các chú không thu dọn phòng anh cho nhanh, anh sẽ trực tiếp ném các chú xuống dưới.
Bốn tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn tên đàn ông mặc thường phục đã bất tỉnh trên mặt đất, cuối cùng cũng có hành động. Đầu tiên bọn họ dựng ghế sa lông lên, đặt vào đúng vị trí, sau đó thu dọn những vật dụng khác, nhưng trong lòng bọn họ rất ngột ngạt, thế đạo ra sao vậy? Bọn họ dù sao cũng là cảnh sát, sao lại luân lạc đến mức này?
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến đám người này, hắn quay đầu nhìn Cơ Thanh Ảnh:
– Này, cô rốt cuộc muốn gì?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc