– Cái gì? Chị rõ ràng đã động chân mà chú mày còn chưa xử lý lão già kia sao?
Liễu Mộng dùng ánh mắt bất mãn nhìn Đằng Cường:
– Chị ghét nhất loại người nói lời không giữ lời.
Liễu Mộng còn chưa dứt lời thì đã biến mất ngay tại chỗ, sau đó nàng chợt xuất hiện sau lưng Đằng Cường, nhưng nàng cũng không lập tức ra tay mà reo lên:
– Này, chú còn chưa nổ súng sao, nếu không nổ súng thì chị đánh đòn đấy.
Liễu Mộng biến mất vốn làm cho Đằng Cường có chút bất an, khi nghe thấy âm thanh của Liễu Mộng vang lên sau lưng thì trong đầu chợt cảm thấy điên cuồng. Vào thời điểm này hắn cũng bỏ qua cho Phương Hán Lương theo bản năng, hắn xoay người xạ kich về phía Liễu Mộng.
Cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, Đằng Cường giống như rõ ràng nghe thấy tiếng xương gãy, đau đớn dữ dội làm hắn không thể nhịn được mà gào lên thảm thiết, súng ngắn cũng buông ra.
Một bàn tay trắng nõn vung qua không trung, Liễu Mộng chụp lấy khẩu súng, sau đó nàng nện súng lên đầu Đằng Cường.
Đằng Cường lại kêu lên một tiếng, sau đó hắn cảm thấy đầu óc mê muội, nhưng hắn vẫn không ngã xuống, đúng lúc Liễu Mộng nhấc chân đá vào chân của hắn.
Tiếng xương gãy lại vang lên làm cho Đằng Cường sợ đến mức vỡ mật, hắn cũng không tự chủ được mà gào lên thảm thiết, cùng lúc này cũng không thể nào đứng vững, cơ thể khẽ nghiêng, ngã xuống đất.
– Chị đã bảo bắn mà không bắn, chị đá chết chú, đá chết chú em…
Đằng Cường ngã xuống đất thì Liễu Mộng lại đá liên tục, một cái, hai cái…Đằng Cường cứ như vậy mà lăn vòng vòng, lăn vòng vòng, lăn đi lăn lại và liên tục kêu gào thảm thiết.
Dù là Phương Hán Lương vừa tìm được đường sống trong cõi chết hay Đằng Cường và Trâu Thành, hoặc là đám nam nữ nghe tiếng kêu gọi của nhân viên tàu hỏa trên radio mà chạy đến đều trợn mắt há mồm dùng ánh mắt khó tin nhìn những tình huống đang xảy ra.
Thực tế thì tất cả xảy ra với tốc độ cực nhanh, đám người đến đây căn bản là chưa biết chuyện gì xảy ra, bọn họ đầu tiên là bị kinh hoàng vì khẩu súng của Đằng Cường, sau đó chợt phát hiện Đằng Cường bị đánh mà súng lại chuyển lên tay của người khác. Điều làm cho bọn họ cảm thấy không ngờ chính là người làm nên những chuyện vừa rồi là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.
Dù là Trâu Thành cũng cảm thấy khó tưởng, hắn dù biết Hạ Thiên lợi hại nhưng cũng không ngờ người ra tay lại là ma nữ Mộng Mộng.
Nhìn Đằng Cường lăn qua lăn lại trên mặt đất, lại nghe những tiếng kêu thảm thiết của đối phương, Trâu Thành chợt nghĩ đến cái tên ma nữ Mộng Mộng, đây không phải là ma nữ ca hát, mà là ma nữ thật sự.
Vài phút sau Đằng Cường cuối cùng cũng không thể tiếp tục kêu gào, vì hắn đã hôn mê, mà Liễu Mộng cũng dừng lại, nàng nhìn Trâu Thành, lại tiện tay ném súng ra:
– Súng của chú đây, trả lại chú.
Trâu Thành vô thức muốn nhận súng, nhưng hắn vừa đưa tay đã nghe một tiếng rên, vì khẩu súng bay lạc địa chỉ và nện vào đầu Phương Hán Lương, người này bị súng đập vào đầu làm cho hôn mê ngã lăn xuống đất.
– Ủa, ném lộn rồi.
Liễu Mộng tỏ ra ngạc nhiên.
Mọi người không dám nói gì, hầu như ai cũng cho rằng Liễu Mộng tuyệt đối là cố ý.
Nhưng lúc này Liễu Mộng lại nói một câu:
– Thật ra là chị cố ý ném sai.
Bóng trắng lóe lên, Liễu Mộng bay qua bên người Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, chơi không vui, chị không chơi nữa.
Hạ Thiên tiện tay ôm Liễu Mộng, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Trâu Thành:
– Này, các người có thể đi được rồi, đừng quấy rầy chúng tôi.
Trâu Thành cũng không có ý kiến gì, hắn nhanh chóng ôm Đằng Cường đang hôn mê lên, sau đó phân phó những người khác đưa cả Phương Hán Lương đi. Cuối cùng hắn còn nhờ nhân viên xe lửa hỗ trợ đổi chăn mềm trong phòng Hạ Thiên, chưa đến mười phút sau thì tất cả đều đã đi sạch, Hạ Thiên và Liễu Mộng cuối cùng cũng ở trong thế giới riêng của mình.
…
Sáng sớm hôm sau, nhà ga Tinh Thành.
Tuy bây giờ còn rất sớm nhưng nhà ga đã có khá nhiều người chờ, có người đến đón thân bằng hảo hữu, cũng có người đến đón khách. Có ít nhất một trăm người đứng đó, ai cũng nhìn vào những vị khách xuống tàu, để tìm người mình cần.
Nhưng ngay sau đó hầu như tất cả mọi người bị một cặp nam nữ tay trong tay đi ra thu hút ánh mắt, hầu như ai cũng nhìn lên người cô gái.
Cô gái mặc váy trắng, không những dung mạo xinh đẹp, dáng người cũng cực kỳ tốt, trên người nàng lại bùng ra một khí chất đặc biệt làm người ta tưởng rằng đó giống như là tiên nữ, một tiên nữ hạ phàm.
Sau đó mọi người bắt đầu chuyển dời ánh mắt lên người đàn ông kia, người này dung mạo rất phổ thông, ngược lại còn ăn mặc cổ quái. Bây giờ khí trời khá nóng mà đối phương mặc quần áo dày như mùa đông, đúng là hiếm thấy.
Hai người này tất nhiên là Hạ Thiên và Liễu Mộng, sau một buổi tối thì công lực của Hạ Thiên tiếp tục khôi phục khá nhiều, nhưng hắn phát hiện tốc độ khôi phục của tối hôm qua đã không được như trước đó, bây giờ công lực của hắn mới chỉ là ba phần mà thôi, còn cách thời kỳ đỉnh phong quá xa. Tất nhiên nếu so với người thường thì hắn vẫn là một tồn tại như thần, phải biết rằng khi hắn có thực lực đỉnh phong thì là Kim Đan hậu kỳ, ba phần thực lực của Kim Đan hậu kỳ cũng rất kinh người.
– Chị Mộng, trước tiên chúng ta đến khu dân cư Tinh Hải.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài, hắn kéo Liễu Mộng muốn đi về phía một chiếc taxi.
– Không cần như vậy, chị đói bụng, chị cần ăn cái đã.
Liễu Mộng bĩu môi, lại kéo Hạ Thiên sang một quán ăn ở phía bên phải.
– Chị Mộng, em nghe nói những quán ăn bên cạnh nhà ga thật sự không ngon.
Hạ Thiên bây giờ vẫn có cách biệt khá lớn với Liễu Mộng, tuy hắn không tình nguyện nhưng vẫn bị nàng kéo vào quán ăn.
Quán này không quá lớn, bên trong có một cặp nam nữ trung niên đang làm việc, có lẽ là vợ chồng chủ quán.
Liễu Mộng rất đói bụng, vì mỗi lần nàng cho Hạ Thiên ăn no thì đều như vậy. Vì thế sau khi tiến vào nhà hàng thì nàng cũng bất chấp hình tượng, nhanh chóng gọi một ***g bánh bao, còn nói một câu:
– Cho hai tô mỳ.
Ông chủ quán ăn không kịp phản ứng thì Liễu Mộng đã nhai nuốt một cái bánh bao như quả táo xuống bụng, sau đó nàng lầm bầm:
– Đúng là ăn không ngon.
Dù ăn không ngon thì Liễu Mộng vẫn không ngừng, nàng cho từng cái bánh bao vào miệng, sau đó thì thật sự là ăn như sói như hổ, không giữ gìn hình tượng thục nữ, đúng là không có biện pháp, ai bảo nàng quá đói?
– Chị Mộng, ăn không ngon thì đừng ăn, chúng ta đổi chỗ dùng cơm.
Hạ Thiên không nhịn được phải nói.
– Tiểu bại hoại, chị không ăn sẽ không còn sức, không còn sức sẽ không cho cậu ăn no, mà nếu không cho cậu ăn no thì sẽ lâu phục hồi.
Liễu Mộng nhanh chóng nói một câu, sau đó lại nhai nuốt bánh bao:
– Không ngon cũng không sao, có thể phục hồi khí lực là được.
Liễu Mộng dừng lạ một lúc rồi nói:
– Bánh bao rất khó ăn nhưng hương vị bánh rán cũng không tệ.
– Mì đến đây.
Lúc này ông chủ quán đưa đến hai tô mỳ rồi đặt một tô xuống trước mặt Liễu Mộng, một tô xuống trước mặt Hạ Thiên, rõ ràng hắn cho rằng mỗi người một tô.
– À, lấy thêm ba cái bánh rán.
Liễu Mộng kéo tô mì trước mặt Hạ Thiên đến trước mặt mình, tiểu bại hoại không cần ăn điểm tâm, lát nữa ăn nàng là được.
Hạ Thiên lại thật sự không muốn ăn sáng, ông chủ sau khi nghe rõ lời của Liễu Mộng thì nhanh chóng đi lấy bánh đến, nhưng ánh mắt nhìn Liễu Mộng đã có chút cổ quái.
Rõ ràng bà chủ không rõ vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại ăn như quỷ đói đầu thai như thế?
Liễu Mộng tiêu diệt hết hai tô mỳ và ba cái bánh rán, nàng còn cảm thấy trong bụng còn chỗ trống, vì thế mà gọi thêm hai ly sữa đậu nành, sau khi uống cạn mới cảm thấy no.
– Tiểu bại hoại, đi thôi, chúng ta đi đến chỗ ở, sau đó tôi cho cậu ăn bánh bao.
Liễu Mộng kéo tay Hạ Thiên muốn chạy đi.
– Được rồi, đợi tôi tính tiền.
Hạ Thiên mở túi rút ra một xấp tiền, sau đó hỏi ông chủ:
– Bao nhiêu tiền vậy?
– Một trăm hai.
Ông chủ quán ăn nói.
– Này, sao mắc như vậy?
Liễu Mộng chợt mất hứng, nàng bất mãn nói một câu:
– Thức ăn không ngon mà bán quá đắt, ức hiếρ chúng tôi sao?
– Không phải chúng tôi bán đắt, là do cô ăn nhiều mà thôi, nếu cô không tin thì đi mà hỏi xem, chỗ này là rẻ nhất rồi đấy.
Ông chủ quán nói với vẻ mặt bình tĩnh, ngày nào hắn cũng bị chất vấn như vậy, đã sớm tạo thành thói quen:
– Chỗ này bánh bao năm đồng một cái, một ***g bánh bao tám cái là bốn mươi đồng, bánh rán năm đồng một cái, cô ăn năm cái là ba mươi đồng, mì hai mươi đồng một tô, cô ăn hai tô là bốn mươi đồng, sữa đậu nành năm đồng một ly, cô uống hai ly là mười đồng, tổng cộng là một trăm hai mươi đồng.
– Này, cho các người một trăm đồng.
Hạ Thiên ném cho ông chủ tờ một trăm rồi kéo Liễu Mộng ra ngoài:
– Chị Mộng, chúng ta đi, không so đo với bọn họ.
– Dựa vào cái gì mà trả cho bọn họ nhiều như vậy? Có tiền cũng không nên lãng phí, vì rõ ràng bọn họ muốn ức hiếρ chúng ta.
Liễu Mộng cũng không quá cam tâm tình nguyện, nàng không quan tâm đến tiền, nhưng từ khi nào thì ma nữ Mộng Mộng bị người ta ức hiếρ rồi?
– Còn hai mươi đồng nữa.
Âm thanh của bà chủ từ phía sau vang lên, rõ ràng Hạ Thiên không muốn so đo nhưng không phải người ta cũng không muốn so đo, người ta còn cần tiền.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc