– Ta là Cơ Thanh Ảnh.
Một lúc lâu sau cô gái mặc cung trang mới nói dịu hơn một chút:
– Nguyệt Thanh Nhã là sư tỷ của ta, vì vậy ta là sư thúc của ngươi.
– Nhưng, sư phụ có nói, ở đây ngài không có sư tỷ muội gì cả, chỉ có một mình mà thôi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cơ Thanh Ảnh, bộ dạng không tin vào lời nói của đối phương.
– Sư phụ của ngươi cũng nói không sai, trước đó ở thế giới này chỉ có một mình nàng.
Cơ Thanh Ảnh thản nhiên nói:
– Có lẽ sư phụ của ngươi từng nhắc qua một việc, nàng ta vì một sự kiện ngoái ý muốn mà bị đưa đến thế giới này, mà ta đến đây để đưa nàng trở về, sư phụ của ngươi chắc cũng từng nhắc qua Phiêu Miểu tiên môn chứ?
– Có nói qua, sư phụ là người của Phiêu Miểu tiên môn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– Ta chính là người đến từ Phiêu Miểu tiên môn, ngươi cũng biết bộ pháp Phiêu Miểu Bộ, thật ra ta cũng biết.
Cơ Thanh Ảnh nói rồi bóng hình chợt chớp động, sau đó nàng dừng lại:
– Bây giờ thì ngươi tin chưa?
– Đúng là Phiêu Miểu Bộ.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn nhìn sang Cơ Thanh Ảnh:
– Như vậy cô thật sự là sư muội của sư phụ tôi, thật sự là sư thúc của tôi?
– Chỗ này còn có một bức tranh về Nguyệt sư tỷ.
Cơ Thanh Ảnh nói, sau đó trong tay nàng có thêm một bức tranh, sau đó nàng khẽ rung tay, một gương mặt xuất hiện trước mắt Hạ Thiên. Hắn có thể liếc mắt đã nhận ra, không phải là ai khác mà chính là thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp của hắn.
– Đệ tử ra mắt sư thúc.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không còn nghi vấn mà khom lưng cung kính thi lễ.
– Không cần đa lễ.
Cơ Thanh Ảnh vẫn dùng giọng trong trẻo mà lạnh lùng nói:
– Sư phụ của ngươi có khỏe không?
– Sư phụ của tôi rất tốt, đa tạ sư thúc đã quan tâm.
Hạ Thiên tiếp tục giả vờ thành thật.
– Được rồi, đưa ta đi gặp sư phụ của ngươi.
Cơ Thanh Ảnh nói, giọng điệu có chút hương vị ra lệnh.
– Sư thúc, sư phụ đang tu luyện trên núi, cách nơi này rất xa, bây giờ ngài muốn đi gặp sư phụ tôi sao?
Hạ Thiên có chút chần chừ hỏi.
– Nguyệt sư tỷ đã rời khỏi sư môn được hơn hai mươi năm, sư phụ và các vị sư huyh sư tỷ muội ở sư môn rất nhớ nàng, bây giờ có tin tức về nàng, tất nhiên ta sẽ muốn nhanh chóng được gặp.
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt nói:
– Ta cũng không muốn trễ nãi thời gian, bây giờ lập tức lên đường.
– Vâng, sư thúc.
Hạ Thiên hầu như không chút chần chừ mà đồng ý ngay, sau đó hắn nhìn Cố Hàm Sương rồi nói thêm:
– Sư thúc, ngài có thể cởi bỏ cấm chế giúp Sương nha đầu được không? Cô ấy là nha hoàn của tôi.
Cơ Thanh Ảnh không nói lời nào, chỉ vung tay điểm một chỉ.
– Thiếu gia, tôi không sao.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
– Sư thúc, chỗ ở của sư phụ cũng không tiếp người ngoài, vì vậy tôi chỉ có thể mang một người đi mà thôi.
Hạ Thiên lúc này nói một câu.
– Điều này là đương nhiên.
Cơ Thanh Ảnh nhàn nhạt nói:
– Ta cũng không mang theo người khác đi cùng.
– Cơ tiên tử, còn tôi thì sao?
Mục Hồng Đan chợt cảm thấy nôn nóng.
– Ngươi muốn đi đâu thì đi, ta cũng không còn cần cô.
Cơ Thanh Ảnh lạnh lùng nói một câu, sau đó nhìn Hạ Thiên:
– Chúng ta đi.
– Sương nha đầu, chị chịu khó tiếp đãi người bạn kia cho tốt, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.
Hạ Thiên nói một câu với Cố Hàm Sương.
– Vâng, thiếu gia, tôi sẽ chiêu đãi cô ấy thật tốt.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
– Sư thúc, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên nói xong thì sải bước ra khỏi sân thượng tòa nhà Hải Giang, nhanh chóng bay đi.
Cơ Thanh Ảnh cũng sải bước, chỉ trong nháy mắt đã đi theo đằng sau Hạ Thiên.
Trên sân thượng tòa nhà Hải Giang.
Cố Hàm Sương nhìn Hạ Thiên biến mất trên không trung mà vẻ mặt có chút lo lắng, vì nàng biết Hạ Thiên cũng không muốn đưa Cơ Thanh Ảnh đi tìm Nguyệt Thanh Nhã. Dù nàng chưa từng gặp mặt Nguyệt Thanh Nhã, nhưng nàng biết Nguyệt Thanh Nhã bây giờ đang ở Thanh Phong Sơn, mà phương hướng Hạ Thiên vừa đi lại ngược với Thanh Phong Sơn.
Cố Hàm Sương rất lo lắng, vì nàng biết Cơ Thanh Ảnh rất mạnh, còn mạnh hơn cả vị thiếu gia mà nàng cho rằng là mạnh nhất. Cơ Thanh Ảnh chỉ cần dùng một đầu ngón tay đã làm cho nàng không thể nào hoàn thủ, mà chính nàng cũng biết mình không giúp gì được.
Cố Hàm Sương cũng không phải không nghĩ rằng sẽ xin sự giúp đỡ của Nguyệt Thanh Nhã, nhưng Hạ Thiên đã đưa Cơ Thanh Ảnh đi xa Thanh Phong Sơn, rõ ràng cho thấy không muốn Nguyệt Thanh Nhã nhìn thấy Cơ Thanh Ảnh. Nếu đã như vậy thì nàng không thể nào phạm vào ý nguyện của Hạ Thiên, điều cần làm duy nhất của nàng vào lúc này chính là cầu nguyện cho Hạ Thiên tìm được biện pháp giải quyết tốt.
Một luồng gió nhẹ thổi qua làm cho Cố Hàm Sương chợt bừng tỉnh, nàng giật mình xoay người lại, giọng điệu có chút lạnh lùng:
– Chị Mục, bây giờ chị muốn đi chưa?
Mục Hồng Đan đang định trốn đi, lúc đầu vẻ mặt có chút kinh hoảng, sau đó lại có chút ngọt ngào:
– Em Hàm Sương, em nói thế nào vậy? Chị còn muốn ở lại bên cạnh ngắm cảnh.
– Chị Mục, tôi vốn tưởng rằng chị sẽ không giống như bọn họ.
Giọng điệu của Cố Hàm Sương rất lạnh, còn có vẻ thất vọng:
– Nhưng tôi không ngờ chị cũng giống như bọn họ.
– Em Hàm Sương, chị thấy em đã hiểu lầm rồi, thật ra là Cơ tiên tử muốn được gặp Hạ Thiên, em xem, không phải chẳng có gì sao? Cơ tiên tử và Hạ Thiên vốn là người một nhà, em cũng không có tổn thất gì, tất cả mọi người đều không có tổn thất gì, đây không phải là ai cũng vui vẻ sao?
Mục Hồng Đan nói với vẻ mặt tươi cười, bộ dạng giống như chưa từng có điều gì phát sinh.
– Chị biết không, thiếu gia là một người đàn ông rất thuần túy, cậu ấy có y thuật thần kỳ, có thể giúp đỡ lớn cho tất cả người tu tiên.
– Cậu ấy có thể để một người tu tiên đột phát Kim Đan Kỳ chỉ sau một đêm.
Cố Hàm Sương vẫn dùng giọng lạnh lùng nói, nhưng bây giờ nàng cũng khá thong thả:
– Lần đầu tiên tôi gặp mặt thiếu gia, Trang Vân Đông vì biết thiếu gia có năng lực thần kỳ như vậy nên tính bán rẻ tôi để đổi lấy thành tựu Kim Đan, nhưng Trang Vân Đông không thành công, vì tôi tự bán mình cho thiếu gia, sau đó để thiếu gia giết chết hắn.
Vẻ mặt Mục Hồng Đan có chút biểu hiện xấu hổ, nàng cũng không nói gì nữa.
Cố Hàm Sương tiếp tục nói:
– Trước đây vài ngày tôi gặp chú Gia Cát ở thành phố Thục Đô, chú ấy cũng biết thiếu gia có năng lực thần kỳ, vì vậy mà cầu mong được đạt thành Kim Đan, đáng tiếc là thiếu gia không đồng ý. Sau đó chú Gia Cát hạ độc tôi, bắt cóc tôi, tất nhiên càng đáng tiếc là thiếu gia đã sớm biết tất cả, vì vậy chú ấy cũng đã không còn.
Trong mắt Mục Hồng Đan không khỏi lóe lên cái nhìn sợ hãi, tâm tình bất an, đồng thời cũng khá bức bối.
– Chị Mục, tôi vốn tưởng rằng chị không giống như vậy, tôi vốn tưởng rằng chị tìm đến tôi thật sự chỉ vì ôn chuyện cũ, cũng không ngờ chị muốn dùng tôi làm cái bẫy để nhử thiếu gia, chị cảm thấy tôi nên làm thế nào?
Cố Hàm Sương càng nói càng lạnh, một trăm năm nàng giống như đã mất đi niềm vui, nhưng những ngày này nàng thật sự vui vẻ, nàng thậm chí còn cảm thấy đây chính là đời mình, là khoảng thời gian sung sướng nhất. Nhưng bây giờ tất cả có thể biến mất, thiếu gia của nàng, người đàn ông duy nhất của nàng giống như khó thể giải quyết được nguy cơ, mà tất cả đều do Mục Hồng Đan mang đến. Vì vậy lúc này nàng rất căm hận Mục Hồng Đan, cũng vì vậy mà tình cảm chị em vài chục năm qua đã không còn.
– Em Hàm Sương, chị cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, em cũng thấy rồi đấy, Cơ tiên tử rất lợi hại, dù là em hay chị đều không có lực hoàn thủ khi đứng trước mặt nàng ta. Cô ấy muốn biết trên đời này còn người tu tiên nào không, vì vậy chị mới nói là còn em, còn Hạ Thiên, chị chỉ nói hắn có thể là người tu tiên, vì chị cảm thấy em khó thể nào có tình nhân là người bình thường. Sau đó Cơ tiên tử nói muốn gặp Hạ Thiên, chị cũng không biết Hạ Thiên ở đâu, vì vậy chỉ có thể tìm em.
Mục Hồng Đan bắt đầu cảm thấy tình huống không ổn, nàng vội vàng giải thích:
– Hơn nữa bây giờ em và Hạ Thiên cũng không có chuyện gì, em cần gì phải so đo chuyện này.
– Chị Mục, em có thể hiểu cách làm của chị, nhưng em sẽ không tha thứ cho chị, vì chị ép thiếu gia của em rơi vào hoàn cảnh hiểm ác.
Cố Hàm Sương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mục Hồng Đan, nàng dùng tay phải chậm rãi rút thanh kiếm sau lưng.
– Chờ chút!
Mục Hồng Đan có chút nôn nóng:
– Hạ Thiên nói em chiêu đãi chị cho tốt.
Mục Hồng Đan cảm thấy cơn ớn lạnh từ đáy lòng lan ra khắp người.
– Từ chiêu đãi mà thiếu gia nhắc đến, chính là để tôi xử lý chị.
Cố Hàm Sương lạnh lùng nói.
– Nếu em giết chị, Cơ tiên tử quay lại và không thấy, cô ấy sẽ không bỏ qua cho em.
Mục Hồng Đan vừa lui lại vài bước vừa uy hiếρ.
– Chị không biết về thiếu gia, chị nên biết rõ lần này thiếu gia và Cơ Thanh Ảnh sẽ rơi vào tình huống sống chết. Nếu thiếu gia quay lại thì Cơ Thanh Ảnh đã chết, mà chị, tất nhiên cũng có thể chết. Còn nếu thiếu gia không quay về, tôi càng phải xử lý chị, còn chuyện ta sống hay chết, nếu thiếu gia chết thì ta sống hay chết có liên quan gì?
Trong mắt đẹp của Cố Hàm Sương bắn ra hai luồng hào quang, đồng thời một luồng kiếm quang xẹt qua bầu trời:
– Chị Mục, tiểu muội sẽ tiễn chị một đoạn đường.
– Cứu…Á!
Mục Hồng Đan nhanh chóng nhảy ra khỏi sân thượng tòa nhà Hải Giang, nàng muốn hô cứu mạng, nhưng nàng chỉ hô lên được một chữ, sau đó chỉ còn lại tiếng kêu thét ngắn ngủi. Một luồng kiếm quang lóe lên, Mục Hồng Đan rơi xuống làm cho đám người trong tòa nhà Hải Giang kêu lên sợ hãi.
Cố Hàm Sương cũng không thèm nhìn, nàng đứng lên rồi nhanh chóng biến mất, phương hướng nàng bỏ đi chính là phía mà Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh đã biến mất.
Trên trời là một nam một nữ bước đi không nhanh không chậm.
Hai người còn rất trẻ, có lẽ chưa quá hai mươi, nam mặc áo gió quần jean, cách ăn mặc của người hiện đại, còn nữ thì mặc cung trang xanh biếc, giống như người từ cổ đại đi đến.
Nam dung mạo tầm thường, nữ lại khuynh nước khuynh thành, nhưng bộ dạng lại rất lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nam nữ này chính là Hạ Thiên và Cơ Thanh Ảnh, bây giờ bọn họ đang ở vào trạng thái hòa bình.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc