Chu Điềm là người thành phố Tinh Thành, nhưng bây giờ nàng đang là sinh viên đại học y Giang Hải, năm nay nàng sẽ tốt nghiệp, mà bây giờ nàng còn chưa tìm được công tác.
Chu Điềm rất muốn tiến vào bệnh viện trực thuộc đại học Giang Hải nhưng muốn vào cũng không dễ như vậy, cho đến nay tất cả sinh viên đại học y Giang Hải đều muốn tiến vào bệnh viện Phụ Nhất này nhưng muốn được tuyển thì ít nhất cũng phải là nghiên cứu sinh, mà nàng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, muốn vào là rất khó.
Chu Điềm bằng cấp không cao, không có quan hệ gì, nàng biết mình không có hy vọng đến công tác ở bệnh viện Phụ Nhất. Vì vậy lúc này nàng bắt đầu nộp đơn xin việc ở khắp các địa phương nhưng cũng không được thuận lợi, bây giờ xã hội cạnh tranh quá dữ dội, những nhân viên tốt nghiệp khóa của nàng thật sự không dễ tìm được một công việc phù hợp.
Nhưng khi Chu Điềm đang vội vàng tìm việc thì trong nhà truyền đến tin tức mẹ sắp giải phẫu, vì vậy mà nàng vội chạy về Tinh Thành, cũng may phẫu thuật rất thuận lợi, bây giờ đã qua thời điểm nguy hiểm. Nhưng nàng cũng không ở lại lâu, nàng bắt đầu chạy đến thành phố giang hải, vì nàng nhận được điện thoại của một công ty, ngày mai phải đến phỏng vấn.
Chuyện chăm sóc mẹ rất quan trọng nhưng nếu Chu Điềm không tìm được công tác thì vẫn là gánh nặng trong nhà, lại gia tăng áp lực cho mẹ mình, mà nàng cảm thấy mình phải báo đáp cha mẹ mới đúng, vì thế phương thức tốt nhất không phải là ở bên cạnh bọn họ, mà nàng nên sớm tìm công tác phù hợp. Khi đó nàng có thể gửi một phần lương cho cha mẹ, có thể chăm sóc cho bọn họ, thậm chí còn có thể đưa bọn họ đến thành phố Giang Hải tiếp nhận một cuộc sống tốt hơn.
Chu Điềm không phải là nữ sinh đẹp, cũng không thể trông cậy tìm được một người chồng giàu có, nàng chỉ có thể dựa vào mình, chỉ có thể tự mình đi tìm một công tác tốt mà thôi. Vì vậy nàng tuy muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cho mẹ, nhưng nàng biết mình nên quay về thành phố Giang Hải phỏng vấn là hơn.
Nhưng mỗi khi Chu Điềm nghĩ về mẹ, nghĩ đến công tác xa vời thì tâm tình thật sự khó thể nào tốt lên được, đặc biệt là sau khi lên xe, đằng sau có một cô gái liên tục khóc lóc, một người bạn ở bên cạnh lại liên tục an ủi. Sau khi nghe lời đối thoại của hai cô gái thì tâm tình của Chu Điềm càng bết bát hơn, không phải bị bạn trai đá sao? Không cần phải đau lòng vậy chứ?
– Ai bảo cô yêu một người bên ngoài, bị đá cũng đúng.
Chu Điềm thầm oán giận cô gái đang khóc ở phía sau một câu.
Khi tâm tình của Chu Điềm rất hậm hực thì xe chợt dừng lại, sau đó một người đi lên, sau đó ngồi bên cạnh nàng, nằm ngủ ngay lập tức, cuối cùng thì tâm tình của nàng mới khá hơn một chút.
Trước đó Chu Điềm cảm thấy mình rất không may, nhưng khi thấy được tên thanh niên xui xẻo lên xe thì nàng chợt phát hiện mình còn chưa đến mức như kẻ này, rõ ràng hắn còn bất hạnh hơn nàng, toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt tái nhợt. Với kinh nghiệm y học năm năm của Chu Điềm, người này chắc chắn đã sinh bệnh, hơn nữa cũng không phải nhẹ, nhưng sau đó nàng cũng thấy được vết máu không rõ ràng trên người đối phương, điều này làm cho nàng nghi ngờ, tên này biết đâu cũng không phải sinh bệnh mà là bị cướp thì sao?
Căn cứ vào dự đoán của Chu Điềm thì kẻ này có lẽ bị cướp sạch và đánh cho một trận, sau đó trực tiếp bị ném ven đường, có lẽ vì ngâm mưa quá lâu nên tím tái như thế. Tóm lại nàng cảm thấy đối phương rất thảm thiết, ít nhất cũng hơn nàng.
Chu Điềm thấy mình không may, bây giờ thấy một kẻ không may hơn, nàng cảm thấy mình không quá xui xẻo. Đồng thời cũng có một nguyên nhân làm nàng vui vẻ hơn một chút, đó là cô gái phía sau đã ngừng khóc, vì cô ta đang chú ý vào người vừa mới lên xe.
Thực tế thì lúc này bốn năm chục người trên xe đều đang nhìn tên thanh niên xui xẻo kia, hơn nữa cũng không có ít người có suy đoán như Chu Điềm.
– Tiểu tử này làm sao vậy? Không phải bị cướp đấy chứ?
Có một bác gái trung niên nhiệt tình mở miệng hỏi.
Lúc này cũng không có lời nào đáp lại câu hỏi của bác gái, vì tên thanh niên giống như bị cướp kia không có bất kỳ phản ứng nào.
– Cô gái kia, cô xem xem, tiểu tử kia có làm sao không?
Bác gái trung niên hỏi Chu Điềm.
Chu Điềm nhìn tên thanh niên ở bên cạnh, hắn phát hiện đối phương rất trẻ, có lẽ tối đa cũng chỉ hai mươi tuổi mà thôi, thậm chí còn trẻ hơn cả nàng. Lúc này nàng nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn mà có chú đồng tình, nàng dùng tay lắc lắc người hắn rồi hỏi một câu:
– Này, anh không sao đấy chứ?
Đáng tiếc là vấn đề của Chu Điềm cũng không được ai trả lời, nàng có chút do dự, sau đó làm kiểm tra theo kiến thức y học của mình rồi hô lên kinh hoàng:
– Không tốt, anh ấy giống như bị hôn mê.
– Hôn mê sao? Tranh thủ đưa đến bệnh viện đi.
Bác gái trung niên kia vội vàng nói.
– Nhưng gần đây làm gì có bệnh viện nào?
Chu Điềm nói.
– Bệnh viện gần nhất là ở Tinh Thành, lái xe, hay là cho xe quay về?
Bác gái trung niên nói.
Lái xe còn chưa trả lời thì trong xe đã vang lên những âm thanh phản đối:
– Sao như vậy được? Tôi còn phải về thành phố Giang Hải tham gia hội nghị.
– Bạn gái của tôi đang chờ ở thành phố Giang Hải.
– Đúng vậy, chồng đang chờ tôi ở Giang Hải.
– Các người nếu muốn đưa hắn đến bệnh viện thì xuống xe, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tôi.
– Đúng vậy, không nên làm ảnh hưởng đến người khác.
…
Cả chiếc xe ngoài Chu Điềm và bác gái trung niên kia thì hầu như không ai tán thành đưa tên thanh niên kia đi bệnh viện, những năm nay con người ngày càng ích kỷ, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình thì tên kia sống hay chết bọn họ cũng chẳng quan tâm.
– Các người nghĩ thế nào vậy? Nhân mạng là cực kỳ quan trọng.
Bác gái trung niên có chút tức giận:
– Nơi đây cách Tinh Thành vài chục kilomet, quay lại cũng không đến vài phút, chỉ là mất chút thời gian mà thôi, có vấn đề gì chứ?
– Tôi có hợp đồng vài chục triệu, cô bồi thường được sao?
Một người đàn ông lên tiếng.
– Được, anh cứ đứng đó mà khoác lác, cái gì mà hợp đồng vài chục triệu? Loại lãnh đạo lớn như vậy đáng giá bắt xe đò sao?
Bác gái trung niên dùng giọng tức giận nói.
– Bác gái, người ta tiết kiệm không được sao?
Một cô gái lên tiếng:
– Cháu đã nói rồi, bác nếu muốn giúp thì có thể mang anh ta xuống xe, bắt xe khác quay lại, đưa anh ta đến bệnh viện.
– Mưa lớn như vậy làm sao có thể đón xe?
Bác gái trung niên dùng giọng mất vui nói.
– Dì à, thôi bỏ đi, cháu là sinh viên ngành y, cháu vừa xem mạch cho anh ấy, phát hiện anh ta tuy hôn mê nhưng mạch đập rất ổn, nhiệt độ cũng bình thường, trên người cũng không có ngoại thương, có lẽ không có việc gì. Cháu nghĩ chờ đến thành phố Giang Hải thì đưa anh ấy đến bệnh viện cũng vẫn còn kịp.
Chu Điềm lúc này mở miệng nói:
– Bên ngoài trời mưa quá lớn, chúng ta nếu đưa anh ấy xuống xe, sợ rằng sẽ bị ướt mưa, mà cũng không chắc có thể đón được xe, như vậy sẽ làm cho bệnh thêm nặng.
– Cô gái, cô thật sự là sinh viên đại học y?
Bác gái trung niên dùng giọng lo lắng hỏi.
– Dì, cháu học y, là sinh viên đại học y Giang Hải, năm nay sẽ tốt nghiệp.
Chu Điềm vội vàng nói.
– Đại học y Giang Hải, đây cũng là đại học lớn.
Bác gái trung niên tán thưởng một câu, sau đó nàng gật đầu:
– Cô đã là sinh viên đại học y, tôi tin cô nói đúng, bây giờ không nên đưa cậu ta xuống xe, đợi đến thành phố Giang Hải thì gọi xe cứu thương sau.
Phong ba trong xe cuối cùng cũng chấm dứt, mà lúc này tài xế cũng thở phào một hơi, hắn cũng không muốn có chuyện gì xảy ra trên xe của mình. Đến lúc này hắn thật sự có chút hối hận, nếu sớm biết có phiền toái như vậy, trước đó hắn sẽ không dừng xe lại.
…
Hạ Thiên đang mơ màng cũng không biết mình may mắn được ngồi trên chiếc xe khách từ Tinh Thành đến thành phố Giang Hải, chiếc xe này cũng không đầy khách, có vài chỗ trống, có lẽ vì vậy mà khi thấy Hạ Thiên đón xe thì tài xế mới dừng lại cho lên xe.
Nếu không phải là như vậy thì hiện tại lái xe cũng không dám chở quá tải, vì bị bắt lại sẽ được không bù mất.
Vài ngày trước khi gặp Bạch Vân Sơn thì Hạ Thiên mua rất nhiều dược liệu, luyện chế được khá nhiều thứ, thực tế hắn luyện chế một loại độc dược có thể cứu mạng.
Độc dược chưa hẳn không thể cứu mạng, có vài độc dược là lấy độc trị độc, mà những độc dược Hạ Thiên luyện chế ra cũng không phải để lấy độc trị độc, chính là thứ độc dược có thể tăng công lực trong một thời gian ngắn. Vào đúng thời điểm thì độc dược này có thể cứu mạng, ví dụ như trước đó không lâu hắn đã lợi dụng cơ hội ói máu để dùng độc dược này để có thể đánh chết Bạch Vân Sơn, cũng cứu mình một mạng, nếu không Bạch Vân Sơn nhất định sẽ xử lý hắn.
Nhưng tác dụng phụ của loại độc dược này là rất lớn, đầu tiên là bản thân hắn bị trúng độc, bây giờ cơ thể hắn không sợ độc nhưng còn có một tác dụng phụ thứ hai chính là tất cả chân khí biến mất trong thời gian ngắn. Hắn sở dĩ không sợ độc chủ yếu là vì băng hỏa linh khí, nhưng nếu không còn băng hỏa linh khí thì chắn chắn sẽ bị tổn thương.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng sớm có chuẩn bị, hắn đã ăn vào thuốc giải nhưng tác dụng phụ cũng không thể giải quyết dứt điểm, muốn nó biến mất thì phải đợi đến khi băng hỏa linh khí được khôi phục. Lúc này ngoài nghỉ ngơi thì chỉ có Liễu Mộng mới giúp được, nhưng lúc này không có Liễu Mộng, vì vậy hắn chỉ có thể ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Hạ Thiên cuối cùng cũng tỉnh, nhưng hắn cảm thấy rất mệt, hắn vẫn rất buồn ngủ. Chỉ là hắn phát hiện bên người rất ồn ào, cụ thể thì phía sau rất ồn ào, hắn thấy có hai người phụ nữ kêu lên hưng phấn, giống như hai con vịt kêu gào, rất khó nghe.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc