Nhưng mỹ nữ nước ngoài này cũng không phải chỉ có mái tóc và cặp mắt đẹp.
Mỹ nữ này rất cao, cao hơn cả Ninh Khiết, khoảng một mét tám, trong mắt Hạ Thiên thì cô gái này cũng cao tương đương như Dạ Ngọc Mị.
Tất nhiên mỹ nữ này cũng không quyến rũ và đầy đặn như Dạ Ngọc Mị, thực tế thì dáng người rất tốt, eo mảnh như Dạ Ngọc Mị nhưng ngực thì chỉ có thể nói là bánh bao nhỏ, đừng nói là so với Dạ Ngọc Mị, so với Ninh Khiết cũng có không ít chênh lệch.
Nhưng dù vậy thì cơ thể của nàng vẫn làm người ta cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, tuyệt đối sẽ không làm người ta nghĩ rằng đó là một cây sậy. Thực tế cặp chân dài của nàng tương đối mê người, cũng hầu như có thể so sánh với Dạ Ngọc Mị, nhưng dung mạo của nàng tuy xinh đẹp và có vẻ quyến rũ của phụ nữ ngoại quốc, lại có vẻ là người lai nhưng thật ra vẫn có chênh lệch với Dạ Ngọc Mị. Điều này cũng là bình thường, dù sao thì Dạ Ngọc Mị cũng có cấp bậc là yêu nữ, căn bản sẽ không thuộc về thế giới này.
– Chồng!
Khi Hạ Thiên còn ngây người thì Ninh Khiết đã nhào vào lòng, nàng áp sát cơ thể đầy đặn lên người hắn.
Hạ Thiên ôm Ninh Khiết nhưng vẫn không nhịn được phải nhìn người đẹp nước ngoài rồi hỏi một câu:
– Vợ quỷ keo kiệt, cô ta là ai? Chẳng lẽ là phụ tá của chị?
– Không phải, cô ấy là bạn tôi.
Ninh Khiết cười thản nhiên:
– Cô ấy là Caroline, là người mẫu Brazil, chúng tôi quen biết nhau ở Hongkong, cô ấy muốn tôi thiết kế vài trang phục Trung Quốc, tối hôm qua nói chuyện với cậu, thật ra chúng tôi đang trò chuyện.
Ninh Khiết nói đến đây thì nói vài câu với Caroline, Hạ Thiên thật sự nghe không hiểu, mà Caroline cũng nói vài câu, sau đó còn cười cười với Hạ Thiên.
– Chồng, cô ấy chào hỏi cậu, nhưng cô ấy không hiểu tiếng Trung. Cô ấy nói trước kia có xem một bản phóng sự về Trung Quốc, cô ấy chợt có hứng thú với Trung Quốc, vì vậy mà tối qua cô ấy nghe nói tôi muốn đến đây thì đề xuất muốn đi theo, muốn được nhìn hồ Nguyệt Lạc và núi Thần Sơn, tôi cũng đã đồng ý.
Ninh Khiết nhanh chóng giải thích với Hạ Thiên.
– Không hiểu tiếng Trung sao?
Hạ Thiên chợt không có hứng thú, trao đổi với một người không hiểu tiếng Trung thì quá khó khăn. Trước kia hắn đã từng trao đổi với công chúa Sama, hắn cũng đã trải qua cảm giác khổ sở đó, cũng may công chúa Sama rất thông minh, đã học được tiếng Trung.
– Chồng, còn phòng trống chứ? Caroline hơi mệt, tôi sẽ đưa cô ấy đi nghỉ trước.
Ninh Khiết lại hỏi.
– Còn, vẫn còn.
Liễu Vân Anh ở bên cạnh nói:
– Tôi sẽ đi giúp mọi người thu dọn phòng.
– Được, cảm ơn.
Ninh Khiết mỉm cười với Liễu Vân Anh.
Vài người phụ nữ nhanh chóng lên lầu dọn phòng, Hạ Thiên thì ngồi ở phòng khách ngồi đợi hơn mười phút, sau đó Ninh Khiết mới đi xuống.
– Chồng, cậu điện thoại cho tôi đến gấp có chuyện gì vậy?
Ninh Khiết ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi Hạ Thiên.
– Trong người chị đã có khá nhiều âm hỏa rồi phải không?
Hạ Thiên hỏi ngược lại một câu.
– Khá tốt, có một chút nhưng không ảnh hưởng.
Ninh Khiết trả lời.
– Tôi sẽ giúp chị giải quyết hoàn toàn vấn đề âm hỏa, mặt khác cũng sẽ thi triển đệ ngũ châm cho chị, cho chị đột phá Kim Đan Kỳ, chính thức trở thành người tu tiên.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn cũng không giấu Ninh Khiết:
– Tôi gặp một kẻ địch rất mạnh, tôi cần gia tăng công lực.
– Kẻ địch rất mạnh?
Vẻ mặt Ninh Khiết chợt biến đổi:
– Chồng, bây giờ còn ai mạnh hơn cậu?
– Không có gì, chẳng qua là bọn họ tạm thời mạnh hơn tôi, sau này tôi sẽ mạnh hơn bọn họ ngay thôi.
Hạ Thiên cũng không quan tâm:
– Tôi đưa chị đi gặp một người quen.
– Người quen, là ai?
Ninh Khiết có chút kinh ngạc, chỗ này nàng còn người quen sao?
Hạ Thiên không trả lời, hắn ôm Ninh Khiết lên lầu, sau đó gõ cửa phòng Dạ Ngọc Mị.
– Cái gì nữa đây?
Dạ Ngọc Mị mở cửa phòng, nàng thấy Ninh Khiết thì không kinh ngạc, rõ ràng nàng đã biết Ninh Khiết đến đây.
Vẻ mặt Ninh Khiết chợt biến đổi lớn, nàng nhìn Dạ Ngọc Mị giống như gặp quỷ:
– Người…Sư…Sư phụ…
– Không cần gọi tôi là sư phụ, tôi cũng không còn là sư phụ của cô.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói một câu, sau đó đóng cửa phòng lại.
Vẻ mặt Ninh Khiết có chút biến đổi, trong mắt còn có chút sợ hãi, dù Hạ Thiên đã từng nói với nàng, không cần phải sợ Dạ Ngọc Mị, nhưng nỗi sợ hãi của nàng với Dạ Ngọc Mị là xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng.
Hạ Thiên lại vươn tay vỗ lên cửa:
– Này, Em Chân Dài, tôi có chuyện cần tìm chị.
– Có gì thì cứ nói, tôi nghe đây.
Dạ Ngọc Mị không mở cửa nhưng âm thanh lạnh lùng vẫn xuyên ra ngoài.
– Em Chân Dài, tôi sẽ thi châm cho vợ quỷ keo kiệt, chị nhớ hộ pháp dùm tôi.
Hạ Thiên lúc này cũng không có tâm tư đùa giỡn với Dạ Ngọc Mị.
– Biết rồi.
Âm thanh lạnh lùng của Dạ Ngọc Mị chợt truyền ra.
Sau khi nghe được đoạn đối thoại của Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị thì Ninh Khiết chợt ngây người, Hạ Thiên gọi Dạ Ngọc Mị là Em Chân Dài? Mà nàng còn thấy Dạ Ngọc Mị không tức giận.
Ninh Khiết ngây ngốc, mãi đến khi Hạ Thiên kéo nàng vào phòng ngủ, nàng cũng còn chưa kịp phản ứng.
– Vợ quỷ keo kiệt, chị làm sao vậy?
Hạ Thiên mở miệng hỏi một câu.
Ninh Khiết lúc nà mới xem như phục hồi tinh thần trở lại, sau đó nàng hỏi:
– Chồng, cậu…Cậu và Dạ Ngọc Mị bây giờ có quan hệ thế nào?
Ninh Khiết cảm thấy mối quan hệ giữa Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị bây giờ rất kỳ quái, rõ ràng không phải là tình nhân, mà cũng không phải là kẻ thù, chẳng lẽ là bạn bè? Nhưng hình như cũng không giống, hơn nữa nàng cũng không thể nào hiểu được, Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị khó có thể là bạn, vì nếu có gì xảy ra thì với sự háo sắc của Hạ Thiên, Dạ Ngọc Mị lại xinh đẹp, phải thông đồng một chỗ mới đúng.
– Bây giờ, à, chúng tôi xem như có quan hệ hợp tác.
Hạ Thiên chăm chú suy nghĩ, sau đó trả lời:
– Tôi bây giờ và cô ấy có cùng kẻ địch, vì vậy tạm thời hợp tác.
Quan hệ hợp tác?
Ninh Khiết khẽ thở ra một hơi, loại quan hệ này rất phù hợp với trạng thái hiện tại của bọn họ, coi như là kết quả bình thường.
– Vợ quỷ keo kiệt, chị trước tiên cứ mặc kệ chị ta, tôi thi châm cho chị cái đã.
Hạ Thiên sợ đêm dài lắm mộng, dù sao thì uy hiếρ của Hàn Minh Phi kia vẫn còn.
– À, được rồi.
Ninh Khiết gật đầu, sau đó tự giác nằm trên giường.
– Vợ quỷ keo kiệt, chị nên ngồi, lát nữa còn phải vận công.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Ninh Khiết ngồi khoanh chân, Hạ Thiên bắt đầu nói vài câu, lấy ngân châm, bắt đầu thi triển đệ ngũ châm.
…
Giữa trưa, ở một nhà hàng trong thành phố Nhạc Nam.
Một nam một nữ ngồi đối diện nhau, một người đàn ông trung niên tang thương chính là kẻ đã tự xưng là Trương Chính Nghĩa, mà người phụ nữ lại quyến rũ xinh đẹp, là Trình Linh.
– Trình tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi biết người kia rốt cuộc là ai?
Trương Chính Nghĩa nhìn Trình Linh, giọng điệu bức thiết.
– Phóng viên Trương, anh là người tốt, vì vậy tôi sẽ không nói cho anh biết.
Trình Linh khẽ lắc đầu.
– Trình tiểu thư, tôi biết rõ cô cố kỵ điều gì, nhưng bây giờ không còn là năm năm trước, cô cứ tin tôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết người kia là ai, tôi nhất định sẽ cho đối phương bị trừng phạt.
Trương Chính Nghĩa nói, giọng điệu có chút phẫn nộ:
– Đám cầm thú kia đã làm nhiều chuyện xấu, bây giờ đã đến lúc bọn họ gặp báo ứng.
– Phóng viên Trương, năm năm trước thiếu chút nữa tôi đã hại anh, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Trình Linh lắc đầu:
– Anh nghe lời khuyên của tôi, đừng trông nom chuyện này nữa.
– Trình tiểu thư, tin tưởng tôi, sẽ không giẫm lên vết xe đổ, chỉ cần tôi biết được tên, tôi đã điều tra tám năm, đã rất cần biết đối phương là ai.
Trương Chính Nghĩa xiết chặt nắm đấm:
– Tuy tôi có thể tự mình điều tra ra, nhưng tôi cũng không biết vị Hạ thần y kia còn ở chỗ này bao lâu nữa, tôi phải điều tra được trước khi anh ta bỏ đi, nếu không sau này sẽ mất đi cơ hội tốt.
– Phóng viên Trương, anh biết vì sao tôi còn sống không?
Trình Linh chợt hỏi ngược lại.
– Trình tiểu thư, chắc hẳn những năm qua cô đã chịu không ít khổ sở.
Trương Chính Nghĩa chần chừ nói.
Trình Linh lại lắc đầu:
– Phóng viên Trương, thật ra những năm qua tôi không chịu khổ, tôi có cuộc sống rất tốt nhưng phải làm ra những chuyện trái với lương tâm, anh hiểu ý tôi không?
– Trình tiểu thư, chỉ cần cô cho tôi một cái tên, cô sẽ không cần phải làm điều gì trái với lương tâm nữa.
Trương Chính Nghĩa vẫn cố gắng thuyết phục Trình Linh.
– Phóng viên Trương, gần mực thì đen, anh hiểu chưa?
Trình Linh khẽ lắc đầu, gương mặt xinh đẹp có chút khổ sở:
– Tôi nếu cho anh biết tên, anh cảm thấy có thể hoàn toàn khai phá được sao?
– Trình tiểu thư, tôi biết rõ cô lo lắng điều gì, nhưng tôi tin những năm qua cô đã làm những gì mình không muốn.
Trương Chính Nghĩa trầm ngâm rồi nói.
– Anh tin nhưng cảnh sát có tin không?
Trình Linh thở dài sâu kín:
– Dù bọn họ tin thì tôi cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan.
– Trình tiểu thư, nếu cô thật sự lo lắng về vấn đề này thì càng phải nói cho tôi biết tên.
Trương Chính Nghĩa nhìn Trình Linh, giọng điệu trầm thấp:
– Vì tôi cũng không hợp tác với cảnh sát, tôi chỉ cần nói tên cho Hạ thần y mà thôi. Theo tôi biết thì Hạ thần y giải quyết phiền toái rất ít khi sử dụng lực lượng cảnh sát, anh ấy có phương pháp của mình, mà có thể đảm bảo Trình tiểu thư không bị cuốn vào.
Trình Linh trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới hỏi ngược lại:
– Phóng viên Trương, anh biết bây giờ nhà từ thiện lớn nhất Nhạc Nam là ai không?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc