– Vụ án này bắt đầu thẩm vấn lại, những văn bản và số liệu trước đó đều hủy, tất cả những vấn đề còn lại giao cho mọi người. Các anh cần làm tốt chứng cứ, phải có lời giải thích rõ ràng cho người bị hại, không cho loại khốn nạn kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hiểu chưa?
– Vâng, cục trưởng.
Mọi người cùng lên tiếng.
– Để lại vài người thẩm vấn, những người khác về nhà nghỉ ngơi, tôi cũng về nhà.
Lãnh Băng Băng còn nói thêm.
Nếu Hạ Thiên không đến thì Lãnh Băng Băng rõ ràng còn phải xử lý vụ này, nhưng bây giờ nàng muốn cùng Hạ Thiên đi về, dù sao vụ án đã phá xong, lúc này chồng quan trọng hơn.
Khi nghe được Lãnh Băng Băng nói như vậy, Hạ Thiên trực tiếp bế nàng lên, khoảnh khắc sau đã biến mất, ngay sau đó cả hai về đến biệt thự ở khu dân cư Cảnh Uyển.
Một đêm này cực kỳ nóng bỏng với Lãnh Băng Băng, nàng lại lấy sự nhiệt tình của mình để hòa tan với Hạ Thiên, hai bên giao hòa, cả đêm không phân cách.
Mãi đến sáng sớm Lãnh Băng Băng mới mềm nhũn vô lực dựa lên người Hạ Thiên, cơ thể vẫn nóng như lửa, chỉ là không còn chút khí lực.
– Chồng, tôi muốn nói với cậu một chuyện.
Lãnh Băng Băng vẫn giống như chưa muốn ngủ.
– Băng Băng, chị muốn nói gì?
Hạ Thiên vẫn dùng hai tay tuần tra tới lui trên người Lãnh Băng Băng, hưởng thụ xúc cảm da thịt tuyệt vời của nàng.
– Trước đó vài ngày Mộng Oánh có đi tìm tôi, cô ấy hy vọng tôi có thể quy hoạch cuộc sống với mọi người, tôi cũng rất tán thành lời nói của cô ấy. Dù sao sau này chúng ta sẽ ở cùng bên nhau, rất nhiều chuyện cần quy hoạch.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
– Mộng Oánh và Tiểu Kiều quyết định sau này sẽ làm những gì mình am hiểu nhất, quản lý công ty và đầu tư, dù sao thì chúng ta cũng cần tiền. Hinh Hinh sẽ giúp đỡ hai người bọn họ quản lý công ty, dù sao công ty cũng rất lớn, nếu ném tất cả cho hai người bọn họ quản lý cũng rất bận rộn. Còn Vân Mạn, cô ấy một lòng làm từ thiện, vì làm từ thiện không những giúp cho trẻ em cơ nhỡ, còn có thể tích phúc. Khả Khả thì tạm thời vẫn là ngôi sao, cố ấy nói từ nhỏ đã thích quay phim, không thể không làm ngôi sao. Thư Tịnh thì muốn phát triển ở phương diện thể hình, thẩm mỹ…
Lãnh Băng Băng nói đến đây thì chợt ngừng lại, sau đó nàng mới tiếp tục:
– Tóm lại các cô ấy bây giờ đều có lý tưởng cho tương lai, hơn nữa mục tiêu của các cô ấy cũng rất xa. Mộng Oánh và Tiểu Kiều có hỏi tôi, muốn làm gì? Khi ấy tôi nói muốn tiếp tục làm cảnh sát, các cô ấy nói, sau này tôi sẽ lên làm cục trưởng cục công an thành phố, cục trưởng cục công an tỉnh…Đó không phải là vấn đề. Nhưng vài ngày qua tôi đã suy nghĩ cẩn thận, tôi phát hiện, thật ra đó không phải là thứ tôi muốn.
– Băng Băng, chị không thích làm cảnh sát sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, sau đó tỏ ra vui sướng:
– Thật ra không làm cảnh sát cũng tốt, trước kia tôi đã nói với chị rồi, chị đã nói không cần làm cảnh sát, vậy làm vợ chuyên trách là được.
– Tôi không phải không muốn làm cảnh sát, tôi muốn làm cảnh sát, nhưng tôi không muốn như lời của Mộng Oánh và Tiểu Kiều, tôi cũng không muốn làm cục trưởng cục công an thành phố gì đó. Thật ra tôi cũng không muốn làm một cục trưởng phân cục như lúc này.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
– Tôi muốn làm một cảnh sát bình thường, tôi thích đi phá án, tôi không có ước mơ gì quá lớn, tôi muốn tự tay mình đi bắt tội phạm. Tôi nghĩ như vậy, không muốn thăng chức, thật ra đối với tôi, nếu như có thể cho tôi một nhóm người để cho tôi điều tra bất kỳ vụ án nào, như vậy là được.
– Băng Băng, nếu chị nghĩ như vậy thì cứ làm như thế, tuy tôi cảm thấy như vậy sẽ vất vả, nhưng nếu chị thích, tôi nhất định sẽ cho chị đi làm.
Hạ Thiên hầu như không do dự mà nói ra ý nghĩ của mình.
– Nhưng nghĩ đến vấn đề các cô ấy đều làm chuyện lớn, tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, điều này hình như không tốt lắm thì phải?
Lãnh Băng Băng nói bằng giọng có chút lo lắng.
– Băng Băng, làm vợ của tôi chính là một chuyện lớn, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tóm lại chị muốn làm gì cũng được, chị muốn làm cảnh sát bình thường thì là cảnh sát bình thường, chỉ cần đơn giản như vậy mà thôi.
Hạ Thiên vẫn dùng giọng không chút do dự nói.
– Thật ra tôi muốn về lại cục công an thành phố, sau đó thành lập một tổ điều tra các vụ trọng án trong thành phố, tôi chỉ chuyên môn phá án, không để ý đến phương diện nhân sự. Vì vậy cũng không cần làm cục trưởng hoặc cấp cao hơn, nhưng tôi hy vọng khi tra án cũng không có người tùy tiện đến ngăn cản. Nói cách khác tuy chúng tôi là tổ trọng án nhưng cũng phải có quyền hạn cao, vì vậy mới thật sự muốn điều tra vụ nào cũng được.
Lãnh Băng Băng khẽ nói ra quy hoạch tương lai cho chính mình, tương lai của nàng chính là buổi tối làm vợ hiền, sau này còn là một người mẹ tốt, nàng không muốn cuộc sống phức tạp, lý tưởng của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi.
– Băng Băng, tôi biết rồi, tôi sẽ để chị muốn làm gì thì làm, bây giờ thì đi ngủ thôi.
Hạ Thiên khẽ nói.
– Ừ!
Lãnh Băng Băng khẽ lên tiếng, sau đó nàng ghé vào người Hạ Thiên rồi ngủ thật say.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra gọi đi.
Vài phút sau Hạ Thiên cúp điện thoại, hắn nhìn Lãnh Băng Băng nằm trong lòng mình, lầm bầm:
– Băng Băng, đến khi chị tỉnh lại, ước mộng của chị đã trở thành hiện thực.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh úp lại, Hạ Thiên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai người ngủ đến trưa, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa, Lãnh Băng Băng chuẩn bị đến cục công an.
– Băng Băng, tôi đưa chị đi.
Hạ Thiên vẫn dùng phương pháp đặc biệt của mình để đưa Lãnh Băng Băng đến cục công an.
Lãnh Băng Băng cũng không phản đối, ngay sau đó nàng và Hạ Thiên ra khỏi cửa, tiếp theo hắn ôm nàng, bắt đầu quá trình bay lượn.
Sau đó Lãnh Băng Băng đáp xuống, trước mắt là một khu nhà lớn, nàng chợt sững sờ:
– Chồng, cậu đưa đến lộn chỗ rồi, đây không phải là phân cục quận Đông, là cục công an thành phố.
– Không sai, Băng Băng, sau này chị sẽ đi làm ở đây.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó kéo tay Lãnh Băng Băng đi vào cục công an, nhanh chóng đi lên lầu ba, dừng lại ở trước một gian phòng làm việc.
Lãnh Băng Băng có chút buồn bực, nhưng khi thấy tấm biển trước cổng thì chợt dở khóc dở cười, điều này…Chồng nàng làm trò gì vậy?
Đội đặc biệt Băng Băng.
Tấm biển này rõ ràng mới được làm, Lãnh Băng Băng tất nhiên không biết nói gì hơn, ngay sau đó nàng có chút cảm động, nàng cũng không ngốc, nàng lập tức hiểu được, đây là lời nói của Hạ Thiên, sau khi nàng ngủ và thức dậy thì tất cả sẽ thành hiện thực.
– Băng Băng, chị thích chỗ này không?
Hạ Thiên kéo Lãnh Băng Băng đi vào, đây là một phòng làm việc rất lớn, bên trong đã chuẩn bị tốt bình luận viên, nhưng cũng không có một bóng người.
– Rất thích.
Lãnh Băng Băng khẽ trả lời, sau đó nàng quét mắt nhìn phòng làm việc, lại đi vào bên trong.
Nhưng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, một nam một nữ từ bên ngoài đi vào, rõ ràng là người quen biết cũ của hạ thiên, Hoàng An Bình và Tiêu Mai.
– Hạ Thiên, Lãnh Băng Băng, các người đã đến.
Hoàng An Bình chào hỏi hai người Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng:
– Đã chuẩn bị xong, Hạ Thiên, những thứ của Lãnh Băng Băng ở phân cục quận Đông đã được đưa đến, đã được sắp xếp trong văn phòng.
Hoàng An Bình trên tay còn có một cặp hồ sơ lớn, hắn đưa cho Lãnh Băng Băng:
– Đây là tất cả tư liệu về cảnh sát thành phố Giang Hải, chị có thể chọn bất kỳ người nào để gia nhập vào tổ đặc biệt, dù cần bao nhiêu người cũng do cô quyết định, cô bỏ chút thời gian mà xem xét, muốn ai có thể chọn.
Lãnh Băng Băng tiếp nhận cặp hồ sơ rồi khẽ gật đầu:
– Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp danh sách.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, sau đó không quan tâm đến vấn đề có ai ở bên cạnh, nàng đưa môi đến hôn lên trán hắn:
– Chồng, cảm ơn cậu.
Hoàng An Bình nhìn hành vi thân mật giữa Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng mà trong lòng có chút cảm khái, chỉ sau vài tháng mà người đẹp băng giá đã bị Hạ Thiên chụp gọn.
– Chồng, cậu cứ đi, từ đây đến chiều tôi sẽ xem tài liệu, cậu cũng không cần theo tôi.
Lãnh Băng Băng lúc này còn nói thêm.
– Được rồi, tôi vừa vặn muốn đi tìm mỹ nữ tỷ tỷ có chút chuyện.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Băng Băng, tôi đi trước, nếu chị có gì cần làm, hoặc có gì không hài lòng, chị có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cho người ta chuẩn bị tốt.
– À, tôi biết rồi, cậu cứ đi tìm Mộng Oánh đi.
Lãnh Băng Băng khẽ lên tiếng.
Hoàng An Bình ở bên cạnh lại cảm khái, đồng nghiệp nhưng không đồng mệnh, hắn sao không gặp một người phụ nữ như vậy? Nếu hắn muốn đi tìm người phụ nữ khác, sợ rằng Tiêu Mai sẽ trực tiếp đánh hắn.
– Này, Hạ Thiên…
Hoàng An Bình hô một tiếng, đang định hẹn một bữa cơm, nối cảm tình, nhưng hắn vừa gọi thì Hạ Thiên đã biến mất.
– Anh gọi cậu ấy có chuyện gì sao?
Lãnh Băng Băng lại nghe, nàng hỏi.
– À, không có gì.
Hoàng An Bình nở nụ cười ngượng ngùng, quyết định không nên tự mất mặt. Hắn thấy Hạ Thiên đã đi quá xa, mình căn bản khó với tới.
…
Hạ Thiên đi đến tòa nhà Hải Giang, hắn không tìm được Diệp Mộng Oánh trong phòng làm việc, vì Diệp Mộng Oánh bây giờ đang ở tổng bộ của tập đoàn Thần Y. Vì vậy Hạ Thiên đến tổng bộ của tập đoàn Thần Y, sau đó tìm được Diệp Mộng Oánh trong một phòng làm việc rất rộng, nhưng lúc này trong phòng không phải chỉ có Diệp Mộng Oánh, còn có một người khác, khá quen thuộc với hắn, là Tam thẩm của Liễu Vân Mạn, là Mai Nhược Đình.
– Hạ thần y, chào cậu.
Khi thấy Hạ Thiên, Mai Nhược Đình vội vàng cùng chào hỏi, sau đó đứng lên:
– Giám đốc Diệp, tôi ra ngoài trước.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc