Nguyệt Thanh Nhã đứng trước căn nhà đá một lúc, sau đó mở miệng nói:
– Tiểu Mị, tôi đi trước, ngày mai sẽ đến, cô cứ suy xét cho kỹ.
Nguyệt Thanh Nhã nói xong không dừng lại mà bay đi.
Một giây sau khi Nguyệt Thanh Nhã biến mất, Dạ Ngọc Mị chợt xuất hiện bên ngoài nhà đá, nàng nhìn hình bóng của Nguyệt Thanh Nhã ở phương xa mà vẻ mặt có chút phức tạp.
…
Thôn Thanh Phong.
Đến trưa hôm sau Hạ Thiên và Liễu Mộng mới bò khỏi giường.
Hạ Thiên thật ra rất thích cùng ở một chỗ với Liễu Mộng, không riêng gì nguyên nhân cả hai là băng hỏa linh thể, cũng vì Liễu Mộng tình nguyện cùng nổi loạn với hắn.
Tối hôm đó hai người nổi loạn cả đêm, đến sáng thì vẫn như trước, Liễu Mộng mệt mỏi rã rời, Hạ Thiên thì tinh thần sảng khoái. Nhưng vì hắn bị nàng ôm chặt, vì vậy đành phải cùng Liễu Mộng ngủ đến trưa, sau đó nàng đói quá mà thức dậy, vì thế mới kéo hắn cùng thức theo.
– Tiểu bại hoại, không thích ăn những món kia nữa, chúng ta về Giang Hải ăn cơm được không?
Liễu Mộng vẫn ôm lấy người Hạ Thiên, vừa nói vừa ra khỏi cửa.
– Không có vấn đề, chị Mộng muốn ăn gì?
Hạ Thiên đồng ý ngay, hắn vốn muốn về thành phố Giang Hải, dù sao thì thành phố Giang Hải cũng gần đây, hắn ở Giang Hải chờ tin của thần tiên tỷ tỷ cũng giống nhau.
– Chị nghĩ đến nhiều món ngon, nào là thịt dê, bò…
Liễu Mộng bắt đầu dùng tay tính toán, nhưng sau khi dùng hết hai bàn tay thì nàng dứt khoát bỏ qua:
– Tiểu bại hoại, hay chúng ta đi ăn lẩu nhé? Thích gì ăn nấy.
– Được, đi ăn lẩu.
Hạ Thiên đồng ý ngay.
– Chị Mộng Mộng, các người thức dậy rồi à?
Âm thanh hưng phấn của Địch Viện truyền đến:
– Nói cho hai người một tin tức tốt.
– Tin tức gì tốt?
Liễu Mộng tò mò hỏi.
– Tên Lục Tiềm kia đã bị cảnh sát bắt, tội đầu độc người khác, có lẽ sẽ phải ngồi tù.
Địch Viện rất hưng phấn:
– Ai cũng rất vui vì điều này.
– Các người báo cảnh sát sao?
Liễu Mộng có chút ngạc nhiên.
– Không, chúng tôi không báo cảnh sát, mà tên Lục Tiềm kia lại tự mình thừa nhận, đúng là chết cười.
Địch Viện cảm thấy rất kỳ diệu:
– Chị Mộng Mộng, chị không biết đấy thôi, tối qua còn có chuyện lớn xảy ra, tối qua sòng bạc kia bị người ta phóng hỏa, nghe nói có một người bị chết cháy, chính là tên
khốn trọc đầu cho vay nặng lãi, còn bị phỏng vài tên, sau đó cảnh sát đến tra án.
– Người kia chết cháy rồi sao?
Liễu Mộng càng ngạc nhiên, su đó nàng cười hì hì:
– Chết cũng hay, cũng không phải là loại gì tốt.
– Đúng vậy, rất nhiều người nói như vậy là rất tốt, tóm lại cũng vì chuyện này mà cảnh sát bắt đầu điều tra. Tối qua chúng tôi không tìm được Lục Tiềm, vì vậy có người nói với cảnh sát là không thấy Lục Tiềm, có lẽ là hắn phóng hỏa, kết quả là cảnh sát bắt tên kia về huyện thành.
Địch Viện nhanh chóng nói:
– Điều đáng khôi hài là tên Lục Tiềm kia rất nhát gan, mới bị cảnh sát chộp lại, còn chưa thẩm vấn, chỉ tùy tiện nói một câu thì hắn tưởng tất cả đã bại lộ, nói ra sự kiện đầu độc, đúng là buồn cười.
– Cũng khá buồn cười.
Liễu Mộng khẽ gật đầu, sau đó nàng sờ bụng:
– Nhưng bây giờ chị rất đói, không còn sức lực, tiểu bại hoại, chúng ta đi thôi, đi dùng cơm.
– Ủa, chị Mộng Mộng, chị muốn dùng cơm ở đâu? Tôi cũng chưa ăn, muốn đi cùng với chị.
Địch Viện vội vàng nói.
– Viện Viện, chị cùng tiểu bại hoại về Giang Hải ăn lẩu, em cũng đừng đi theo, rất xa đấy.
Liễu Mộng nói một câu, sau đó bị Hạ Thiên ôm đi biến mất trước mặt Địch Viện.
Địch Viện ngây người, nàng chợt nghi ngờ mình nghe lầm, đến Giang Hải ăn lẩu sao?
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, cần khoa trương như vậy sao?
…
Một giờ sau, quán lẩu dê thành phố Giang Hải.
Liễu Mộng đã tiêu diệt năm dĩa thịt dê, hai dĩa bò viên, coi như đặc biệt nhiều. Mà Hạ Thiên cũng không tình nguyện rớt lại phía sau, cũng tấn công với số lượng không kém. Điều này làm đám nhân viên phục vụ nhìn trân trối, hai người kia thật sự quá mạnh, may mà đây không phải là tiệc đứng, nếu không sẽ phá sản.
Một giờ sau, hai người cuối cùng cũng dừng tay.
Nửa giờ sau hai người lại quay về thôn Thanh Phong.
– Chị Mộng, các người thật sự đi Giang Hải ăn lẩu sao?
Địch Viện thấy hai người quay về thì không nhịn được phải hỏi.
– Đúng vậy, Viện Viện đã ăn chưa? Lẩu không thể bỏ bọc, vì vậy không giúp em mang về, lần sau sẽ kiếm món khác đưa về.
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
– Chị Mộng Mộng, em ăn rồi.
Địch Viện vội vàng nói, sau đó nàng cẩn thận hỏi một câu:
– Đúng rồi, chị Mộng Mộng, đạo diễn Ngô có hỏi, hôm nay có tiếp tục quay phim không? Anh ấy nói cũng không còn nhiều lắm, nếu nắm chặt thời gian, quay mười ngày nữa là sẽ xong cảnh của chị.
– À, lúc này không có việc gì, vậy thì quay phim.
Liễu Mộng suy nghĩ rồi quay sang hỏi Hạ Thiên:
– Tiểu bại hoại, cậu muốn xem chị quay phim không? Nếu cậu không thích thì cứ đi chơi, hôm nay tôi sẽ không đi với cậu.
– Chị Mộng, vậy tôi quay về Giang Hải, nếu chị có chuyện cứ điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên không có hứng với trò quay phim.
– Được rồi, nếu tôi muốn ăn lẩu sẽ điện thoại cho cậu, cậu phải mang đến cho tôi nhé.
Liễu Mộng gật đầu đồng ý.
– Tốt.
Hạ Thiên vẫn đồng ý, đối với hắn thì từ Giang Hải đến thôn Thanh Phong còn chưa mất một nửa giờ.
– Vậy cậu đi đi.
Liễu Mộng phất tay.
Vì vậy mà Hạ Thiên vừa quay về thôn Thanh Phong đã bỏ đi, nửa giờ sau hắn xuất hiện trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
– Thiếu gia, cậu về rồi.
Người đầu tiên phát hiện ra Hạ Thiên không phải là ai khác, là nha hoàn xinh đẹp của Hạ Thiên, Cố Hàm Sương. Điều này cũng là bình thường, vì công lực của nàng cao nhất, mà Hạ Thiên cũng không che giấu hành tung, vì thế hắn vừa vào nhà là nàng phát hiện ra ngay.
Vài ngày không gặp, Cố Hàm Sương cũng không có gì biến hóa quá lớn, vẫn xinh đẹp và quyến rũ vô hạn, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì nàng còn có biểu hiện vui sướng, điều này càng làm nàng thêm đẹp.
– Sương nha đầu, nhớ tôi không?
Hạ Thiên thuận tay ôm Cố Hàm Sương, sau đó ngồi xuống ghế sa lông.
– Có!
Cố Hàm Sương có chút ngượng ngùng, nàng khẽ gật đầu.
– Sương nha đầu, cũng là chị ngoan.
Hạ Thiên một tay đưa vào trong nội y của Cố Hàm Sương, nhanh chóng chiếm hữu đỉnh núi, sau đó khẽ vuốt ve. Mới vài ngày không được hưởng, hắn thật sự hoài niệm cảm xúc này.
– Hạ Thiên, lưu manh đáng chết.
Một âm thanh tức giận vang lên, không cần nhìn cũng biết đó là Kiều Phượng Nhi.
Nàng vừa từ trên lầu đi xuống, thấy Hạ Thiên đang “ăn bánh” của Cố Hàm Sương, vì vậy nhịn không được phải nói.
– Tôi không sờ cô, sao cô mắng tôi lưu manh?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Đừng tưởng ngực lớn mà ngon, tôi nói cho cô biết, mức độ co dãn của Sương nha đầu còn tốt hơn cô nhiều.
– Thúi lắm, chỗ này của tôi sao không tốt?
Kiều Phượng Nhi tức giận run người, lưu manh kia không phải nói chỗ này của nàng không cứng sao? Nàng mới mười tám, sao không ngon?
– Vì nguyên nhân nó lớn quá.
Hạ Thiên lười biếng nói.
– Lưu manh đáng chết chỉ biết nói hươu nói vượn.
Kiều Phượng Nhi nghe nói như vậy thì muốn nổi giận:
– Ngày đó tôi đã xem xét kỹ, cũng cho Hoàng Nhi xem xét, rõ ràng vẫn là như trước.
– Phải không?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ tôi nhìn lầm? Để xem nào.
Hạ Thiên không tiếp tục thử sức với núi của Cố Hàm Sương, hắn nhìn chằm chằm vào bộ vị cao ngất của Kiều Phượng Nhi khoảng một phút. Kiều Phượng Nhi bị hắn nhìn như vậy cũng có chút mất tự nhiên, nhưng nàng cũng không tránh né, vì nàng thật sự quan tâm đến vấn đề này. Vì vậy nàng hy vọng hắn nhìn cho rõ, sau đó nói cho nàng biết, chỗ đó thế nào, như vậy mới yên lòng.
Nhưng Hạ Thiên lại nói:
– Tôi không nhìn lầm, rõ ràng là lớn hơn.
– Không thể nào.
Kiều Phượng Nhi lập tức nôn nóng:
– Anh gạt tôi, có phải không?
– Không tin cũng được, tôi không gạt cô.
Hạ Thiên không quan tâm.
– Anh nhìn lầm rồi.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
– À, bình thường tôi không nhìn lầm, nhưng nếu cô lo lắng, có thể cho tôi sờ, như vậy sẽ xác định.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Anh.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt cũng liên tục biến đổi, sau đó nàng khẽ cắn môi lại đi về phía hắn vài bước:
– Lưu manh đáng chết, cho anh sờ thử.
Hạ Thiên cũng không khách khí, hắn đưa tay vuốt ve xoa bóp một phen, sau đó lầm bầm:
– À, co dãn không bằng Sương nha đầu nhưng cũng không tệ.
– Lưu manh.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng lui về phía sau vài bước, hỏi điều mình quan tâm nhất:
– Này, thế nào, có lớn hơn không?
– À, không lớn hơn.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Biết ngay ánh mắt có vấn đề.
Kiều Phượng Nhi căm giận mắng, không khỏi thở ra một hơi.
– Ánh mắt của tôi không có vấn đề.
Hạ Thiên nghiêm trang đáp.
– Làm sao anh nói…
Kiều Phượng Nhi lên tiếng bác bỏ, nhưng nàng chưa nói dứt lời thì cảm thấy không đúng, nàng chợt tức điên, nàng gào lên:
– Anh là lưu manh chết tiệt, anh lại gạt tôi.
Hạ Thiên lắc đầu cảm khái:
– Đúng là ngực to thì não nhỏ.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc