Hạ Thiên lười biếng nói, hắn thật sự cũng không biết tên khốn này đến đây làm gì, hắn cũng không biết Diệp Mộng Oánh gặp phải phiền phức gì, nhưng hắn biết dù có thứ gì xảy ra, hắn nhất định đều có thể giải quyết. Dù ai đến gây phiền cũng sẽ bị hắn xử lý mà thôi.
Nụ cười trên mặt Trương Tiến đã biến mất, trong lời nói của hắn mơ hồ mang theo chút bất mãn, ánh mắt nhìn Hạ Thiên cũng trở nên sắc bén hơn:
– Hạ tiên sinh, tôi có thể hiểu lời nói của anh là uy hiếρ phóng viên không?
– Tôi bình thường không uy hiếρ người nào.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Nhưng lời nói của tôi thường biến thành sự thật, có tin hay không là tùy anh.
– Hạ tiên sinh, tôi mang theo thành ý rất lớn để đến đây, khi tôi điện thoại cho giám đốc Diệp thì cũng thấy rõ thành ý, nhưng bây giờ xem ra là tôi hiểu lầm, các người không có thành ý cùng trao đổi với tôi, tôi cũng không còn gì để nói.
Âm thânh của Trương Tiến trở nên có chút trầm thấp:
– Tôi nghĩ trước tiên nên cáo từ, nhưng trước khi bỏ đi tôi cảm thấy có chuyện cần nói với Hạ tiên sinh, những lời anh vừa uy hiếρ đã được tôi ghi âm lại, nếu anh không muốn nó bị đưa ra ngoài ánh sáng thì tốt nhất nên chân thành một chút.
– Cút đi.
Hạ Thiên phất tay, kể từ lúc này hắn cảm thấy tên phóng viên không có chút ý tốt, vì vậy cũng không muốn nói nhảm.
– Hạ tiên sinh, anh sẽ hối hận.
Trương Tiến đứng lên, sau đó xoay người đi ra ngoài.
– Phóng viên Trương, anh đi à?
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Chu Cầm.
– Chu tiểu thư, tôi đề nghị cô nên thay đổi công việc là hơn.
Trương Tín hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đi xa.
Chu Cầm bưng một ly cà phê đi vào, mặt mũi đầy mê hoặc.
– Hạ tiên sinh, cậu và phóng viên Trương đã bàn thế nào rồi?
Chu Cầm nhịn không được phải hỏi.
– Không có gì, tôi đã nói cho hắn biết, nếu làm nghịch lại ý tôi, tôi sẽ xử lý hắn, mà hắn đã nghe rõ nên bỏ đi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Vẻ mặt Chu Cầm chợt biến đổi, điều này…Hạ Thiên thật sự làm hư việc nhiều hơn thành công, biết vậy nàng đã hẹn cho Trương Tín ngày mai hãy đến.
Chu Cầm tuy hối hận nhưng không dám nói ra, thật sự không có biện pháp, ai bảo Hạ Thiên là đàn ông của Diệp Mộng Oánh, cho dù hắn làm sai thì cũng không đến lượt nàng dạy bảo, chỉ có thể chờ Diệp Mộng Oánh thức dậy mà thôi.
– Hạ tiên sinh, tôi ra ngoài trước.
Chu Cầm nhanh chóng bỏ đi, lúc này nàng đảm bảo sau đó sẽ không còn ai làm phiền Diệp Mộng Oánh, vì nàng không muốn cho kẻ nào đắc tội với Hạ Thiên. Rõ ràng nếu đắc tội với Hạ Thiên thì Diệp Mộng Oánh cũng phải xử lý, mà một trợ lý như Chu Cầm cũng thêm việc.
Hạ Thiên bắt đầu nhàm chán chờ đợi, tất nhiên hắn cũng không nhàn rỗi mà lấy điện thoại ra gọi cho Tống Ngọc Mị, hỏi một chút hành tung của nàng, biết Tống Ngọc Mị đang đi dạo ở thành phố Giang Hải, nàng muốn làm quen tình huống, vì sau này nàng sẽ sống ở đây.
Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Liễu Mộng đang đóng phim ở Thanh Phong Sơn, hắn nói vài ngày nữa sẽ đến Thanh Phong Sơn thăm nàng. Vì thế mà Liễu Mộng rất vui vẻ, nhưng nàng cũng không trò chuyện quá lâu với Hạ Thiên, nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó Hạ Thiên điện thoại trò chuyện với Vân Thanh đang ở bên Thanh Phong Sơn, lại điện thoại cho Liễu Vân Mạn. Bây giờ Liễu Vân Mạn cũng rất bận rộn, chỉ hàn huyên vài câu với hắn rồi cúp điện thoại.
Hạ Thiên cũng không quá quan tâm, sau đó hắn điện thoại cho An Khả Khả. Lúc này An Khả Khả biết Hạ Thiên ở thành phố Giang Hải nên muốn đến tìm, kết quả là Hạ Thiên nói với nàng nửa giờ, đồng ý hai ngày sau sẽ đến gặp, cuối cùng mới xong.
Sau khi điện thoại cho ngôi sao ưa làm nũng là An Khả Khả, Hạ Thiên lại điện thoại cho Thư Tịnh, hắn nói cho nàng biết mình đã về Giang Hải. Biết Hạ Thiên về Giang Hải thì Thư Tịnh cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói là nàng cơ bản đều ở phòng tập thể hình, nếu hắn đến thì có thể gặp nàng.
Sau khi điện thoại cho mọi người, Hạ Thiên chợt nhớ đến cô bạn gái nhỏ, Vương Tiểu Nha.
– Hạ Thiên ca ca, em đang đi học, anh về thành phố Giang Hải chưa?
Vương Tiểu Nha nhận được điện thoại thì hạ thấp âm thanh, chỉ sợ bị người ta nghe được.
– Đúng vậy, anh đã về, em cứ học đi, vài ngày sau sẽ tìm em đi chơi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Vâng, Hạ Thiên ca ca, em cúp máy trước.
Vương Tiểu Nha nũng nịu đồng ý, sau đó nàng cúp điện thoại, giống như một học sinh đang dùng máy tính làm toán.
Sau khi điện thoại xong, Diệp Mộng Oánh vẫn ngủ say, mà lúc này đã đến giữa trưa.
– Hạ tiên sinh, có cần tôi chuẩn bị cơm không?
Chu Cầm lại đến.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu;
– Không cần, đợi mỹ nữ tỷ tỷ tỉnh lại, tôi sẽ cùng chị ấy đi ăn.
Chu Cầm không nói gì nữa, nàng tự giác lui ra ngoài, trong lòng không khỏi nói thầm một câu, Hạ Thiên này cũng rất kiên nhẫn, có thể chờ Diệp Mộng Oánh lâu như vậy.
Thật sự tính kiên nhẫn của Hạ Thiên là rất tốt, hắn tiếp tục chờ thêm hai giờ, sau đó Diệp Mộng Oánh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Phát hiện áo ngoài của mình tuy bị cởi hết nhưng quần áo bên trong vẫn còn nguyên, Diệp Mộng Oánh không khỏi sinh ra chút cảm giác đặc biệt. Người chồng háo sắc để cho nàng nghỉ ngơi mà không động vào người.
– Chồng, cậu còn ở đây sao?
Diệp Mộng Oánh ăn mặc tử tế và đi ra, nàng phát hiện Hạ Thiên đang ngồi sau bình luận viên rất nhàm chán, vì vậy mà giật mình, nàng ngỡ hắn đi đi rồi.
– Mỹ nữ tỷ tỷ, cuối cùng chị cũng thức dậy.
Hạ Thiên có chút phấn chấn, hắn đứng lên nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Mộng Oánh, thuận tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng:
– Tôi tất nhiên còn ở đây, tôi chờ chị tỉnh ngủ để đi ăn trưa.
– Cậu mãi chờ ở đây sao?
Diệp Mộng Oánh chợt ngẩn ngơ:
– Còn chưa ăn cơm trưa?
– Đúng vậy.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Diệp Mộng Oánh:
– Mỹ nữ tỷ tỷ, chị chưa thức dậy thì tôi vẫn còn ở đây, chúng ta phải cùng đi ăn cơm chứ?
– Chồng, cậu đúng là…
Diệp Mộng Oánh không biết nó gì cho phải, sau đó nàng quyết định không nói gì, chỉ ôm cổ Hạ Thiên, dâng lên cặp môi đỏ mọng.
Diệp Mộng Oánh là một con cừu non mượt mà đưa lên tận miệng sói Hạ Thiên, tất nhiên kết quả là quá rõ ràng. Mà Diệp Mộng Oánh cũng nhanh chóng phát hiện, không phải chỉ là hôn, Hạ Thiên còn lục lọi trên người nàng. Khi hai tay hắn làm nàng bùng lên khát vọng, nàng bắt đầu ý thức chồng mình sẽ không đi dùng cơm trưa, có lẽ cả cơm tối cũng không.
Khi Diệp Mộng Oánh đáp lại cố gắng của Hạ Thiên, chuẩn bị đến phòng nghỉ thì bụng nàng chợt kêu lên. Thì ra vài ngày không ngủ ngon, ăn cũng không nhiều, sáng cũng không ăn, bây giờ vừa ngủ thoải mái xong thì đói bụng, vì thế mà bụng mới kháng nghị.
Với thính lực nhạy cảm của Hạ Thiên, tất nhiên hắn có thể nghe được tiếng sôi bụng của Diệp Mộng Oánh, vì thế hắn dừng tay, cũng rời khỏi cặp môi đỏ của nàng, hắn mở miệng nói:
– Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi dùng cơm trước đã.
– Cậu có thể nhịn được sao?
Diệp Mộng Oánh dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Hạ Thiên, giọng điệu cũng rất quyến rũ.
– Vợ chưa ăn no thì chưa phải là vợ ngon.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên tôi sẽ cho chị no bụng, sau đó mới làm cho chỗ khác được ăn no.
Diệp Mộng Oánh lại đỏ mặt, nàng tất nhiên có thể hiểu những ý nghĩ mập mờ trong lời nói của Hạ Thiên, nhưng nàng nghi ngờ, dù nàng ăn no cũng sợ không thể cho chồng no được.
Nhưng Diệp Mộng Oánh thấy nếu mình không no thì chỉ sợ khó làm xong việc, vì thế xem ra nàng phải đi dùng cơm trước.
– Được rồi, chúng ta xuống dưới dùng cơm.
Diệp Mộng Oánh sửa sang quần áo, sau đó kéo tay Hạ Thiên ra khỏi phòng làm việc.
– Giám đốc Diệp.
Chu Cầm đứng bên ngoài, nàng bắt chuyện với Diệp Mộng Oánh, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói, chỉ nhìn hai người Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên đi ra.
Hai người vào thang máy, rời khỏi tòa nhà Hải Giang, đi vào nhà ăn chuyên phục vụ cho Diệp Mộng Oánh ở đối diện tòa nhà Hải Giang.
– Đúng rồi, chồng, tên phóng viên kia không đến tìm tôi sao?
Diệp Mộng Oánh chờ thức ăn được đưa lên, nàng cũng nhớ ra vấn đề.
– À, có đến, nhưng đi rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Sao?
Diệp Mộng Oánh ngây người:
– Sao cậu không gọi tôi dậy?
– Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đang ngủ ngon, tôi cũng không thể đánh thức chị dậy được.
Hạ Thiên tỏ ra đương nhiên, sau đó lại an ủi Diệp Mộng Oánh:
– Nhưng chị đừng lo, nếu tên phóng viên ngu ngốc kia gây phiền, tôi sẽ xử lý ngay.
Diệp Mộng Oánh hết chỗ nói, một lúc lâu sau nàng mới hỏi:
– Chồng, cậu có thể nói rõ ràng tình huống nói chuyện với Trương Tín được không?
– Được.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, mà cũng không có mấy lời để nói nên xong rất nhanh. Diệp Mộng Oánh nghe xong tất cả thì chợt dở khóc dở cười, bản lĩnh kết kẻ thù của chồng nàng thật sự là vô địch, chỉ nói vài câu đã biến một phóng viên thành kẻ địch.
Một lúc lâu sau Diệp Mộng Oánh mới dùng giọng vô lực hỏi:
– Chồng, cậu có biết tên phóng viên kia tìm tôi làm gì không?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc