Tống Ngọc Mị cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề tối qua Hạ Thiên làm gì, nàng chỉ nói ra ý nghĩ của mình.
– Được.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, hắn quay về thật sự phải gặp mặt nhiều người, gồm Tiểu Kiều, chị Hinh và mỹ nữ tỷ tỷ…Tất cả đều phải gặp, còn có cảnh sát tỷ tỷ đang
mang thai, nhất định phải đến làm vài hiệp, cho nên lúc này hắn cũng không có thời gian cùng Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị sau khi tách khỏi Hạ Thiên ở nhà gia Giang Hải, Sở Dao cũng rời đi, nàng muốn về Sở gia. Lúc này đám sáu người chỉ còn bốn người, sau đó Hạ Thiên dẫn Yêu Yêu, công chúa Sama và Cố Hàm Sương trực tiếp chạy đến Kiều gia.
Trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, lúc này Kiều Tiểu Kiều, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng đang chờ Hạ Thiên quay về, ngày hôm qua các nàng đã biết hắn sẽ
về, cũng vì thế mà khi thấy hắn xuất hiện trong phòng khách cũng không thấy quá bất ngờ. Dù bây giờ Hạ Thiên về còn mang theo ba người đẹp nhưng cũng không ai thấy ngạc nhiên, vì đây đều là tình huống mà các nàng có thể dự đoán được.
Tất nhiên không thấy bất ngờ cũng chẳng phải không có ý kiến, tất nhiên Kiều Tiểu Kiều cũng không có ý kiến với Hạ Thiên, cũng không phải là Kiều Hoàng Nhi trước nay không quan tâm điều gì, chính là người luôn không hài lòng với Hạ Thiên, là Kiều Phượng Nhi.
– Tưởng rằng anh chết trên người phụ nữ rồi chứ?
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi rồi kinh ngạc nói:
– Ủa, sao ngực cô lại lớn nữa rồi?
– Cái gì?
Kiều Phượng Nhi chợt chấn động:
– Không thể nào, giống như trước thôi.
– Thật sự là lớn, ánh mắt của tôi rất chuẩn, không tin để tôi sờ thử biết liền.
Hạ Thiên tỏ ra khẳng định.
– Ánh mắt của anh có vấn đề rồi.
Kiều Phượng Nhi lo lắng:
– Sao lại lớn hơn được? Gần đây tôi không làm gì cả.
– Có lẽ gần đây cô ăn tương đối nhiều, sau đó chất bổ dồn vào chỗ kia.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
– Nếu cô không để tôi động vào xem thế nào, cũng có thể cởi quần áo soi gương.
Kiều Phượng Nhi lập tức xoay người chạy lên lầu, rõ ràng muốn về phòng soi gương.
– Đúng là kẻ ngực to thường không não, dễ bị lừa như vậy.
Hạ Thiên lầm bầm, sau đó hắn phát hiện không đúng, quay đầu nhìn Cố Hàm Sương:
– Sương nha đầu, tôi cũng không nói chị, tuy chị ngực lớn nhưng rất thông minh.
– Chồng, em cũng rất thông minh.
Công chúa Sama cũng níu áo Hạ Thiên không cam lòng.
– À, đúng, vợ công chúa cũng rất thông minh.
Hạ Thiên lúc này mới nhớ ngực của vợ công chúa rất lớn.
– Chồng chồng, em thông minh nhất.
Tiểu Yêu Tinh xen vào một câu.
– Vì em ngực nhỏ nhất.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Tiểu Yêu Tinh chợt buồn bực, nàng bĩu môi:
– Ngực người ta cũng đâu nhỏ, cũng lên đến mức C rồi.
– Sư phụ, sư phụ, thật ra em không những thông minh mà ngực cũng lớn, nếu không thì thu em làm vợ đi.
Một âm thanh đột ngột vang lên.
– Em không thông minh mà ngực cũng không lớn.
Hạ Thiên tức giận phản bác, sau đó trừng mắt nhìn một thiếu nữ đang chạy từ lầu hai xuống:
– Sao em lại ở đây?
Người gọi Hạ Thiên là sư phụ chính là cô gái muốn làm vợ hắn, dĩ nhiên là Triệu Thanh Thanh, đã lâu không gặp, Triệu Thanh Thanh tuy không biến đổi quá lớn, tuy dáng người không tồi, lại khá xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với những cô gái bên cạnh Hạ Thiên thì biến ngay thành vịt con xấu xí, chênh lệch là rõ ràng.
– Sư phụ sư phụ, em đến gặp anh mà.
Triệu Thanh Thanh chạy đến lôi kéo làm quen.
Nhưng Hạ Thiên tuyệt đối không nể mặt:
– Anh không phải sư phụ của em, cũng không cần em đến gặp, bây giờ em có thể đi.
– Sư phụ, sao lại như vậy được?
Triệu Thanh Thanh có chút buồn bực:
– Người ta cố ý làm vợ bé đưa đến tận cửa, rõ ràng là có thành ý, anh không cảm động sao? Dù điều kiện của em kém một chút, anh không thể hạ thấp yêu cầu một chút sao? Em còn có thể phát triển nữa mà?
– Em đã qua thời kỳ phát du͙c rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Người ta mới mười tám tuổi, em nghe nói đến hai mươi tám tuổi còn có thể phát du͙c.
Triệu Thanh Thanh không phục nói.
– Này, anh không có hứng thú, nếu em không đi, anh sẽ đá văng ra.
Hạ Thiên không muốn tiếp tục dây dưa với Triệu Thanh Thanh, nha đầu này lúc nào cũng nhớ đến võ công của hắn, hắn cũng không cần nàng làm vợ bé.
– Đợi chút, sư phụ không thể đá em ra ngoài, em không đến đây tìm anh là được.
Triệu Thanh Thanh lập tức nôn nóng, nàng có lý do thoái thác:
– Em đến đây tìm em gái của mình.
– Em gái của em sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
– Em có em gái à?
– Tất nhiên là có, Yêu Yêu chính là em của em, là em họ, mà anh em họ ở Triệu gia cũng giống như anh em ruột vậy.
Triệu Thanh Thanh lôi kéo Tiểu Yêu Tinh:
– Yêu Yêu nói xem có đúng không?
– Chồng chồng, tuy em và chị ấy không quá quen thuộc, nhưng chị ấy thật sự là chị của em.
Tiểu Yêu Tinh đón lời.
– Sư phụ sư phụ, anh xem, có thể ở lại được chưa?
Triệu Thanh Thanh có chút hưng phấn, sau đó nàng muốn thuyết phục Hạ Thiên:
– Này sư phụ, anh xem, chị Triệu Vũ Cơ của em là vợ anh, Yêu Yêu em của em cũng là vợ anh, sao anh lại bỏ qua em? Anh nghĩ lại mà xem, lấy cả ba chị em, sau này cùng làm vợ, là kich thích cỡ nào?
– Khụ khụ…
Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh cuối cùng cũng không chịu được nữa.
– Này, quá chủ động cũng không tốt, chồng không thích chị, có lẽ tám phần là do chị quá chủ động.
Tiểu Yêu Tinh kéo áo Triệu Thanh Thanh, nàng thật sự nghe không vô được nữa.
– Phải không?
Triệu Thanh Thanh trừng mắt:
– Chẳng lẽ muốn chị e thẹn một chút?
– Đúng vậy, phải rụt rè e thẹn một chút.
Tiểu Yêu Tinh khẽ gật đầu chân thành.
– Hoàng Nhi, trước tiên em đưa Yêu Yêu và công chúa Sama lên lầu, sắp xếp phòng cho các cô ấy. Thanh Thanh, em cũng lên lầu đi.
Kiều Tiểu Kiều lúc này mở miệng nói, Triệu Thanh Thanh thật sự còn chưa kịp nói gì.
Kiều Hoàng Nhi khẽ gật đầu, nàng đưa Tiểu Yêu Tinh và công chúa Sama lên lầu, Triệu Thanh Thanh quyết định sẽ e thẹn một chút, vì thế cũng đi theo. Còn Cố Hàm
Sương, nàng được Hạ Thiên phân phó, cũng lên lầu theo, vì vậy trong phòng khách chỉ còn lại Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên khẽ vươn tay kéo Kiều Tiểu Kiều, ôm nàng ngồi trên ghế sa lông, sau đó dùng tay lục lọi.
Kiều Tiểu Kiều đỏ bừng mặt, nhưng nàng cũng không phản đối, cứ để cho chồng tha hồ xoa bóp.
Vài phút sau Hạ Thiên cũng dừng động tác, hắn tỏ ra hài lòng:
– Vợ, cuối cùng em cũng không còn quá gầy.
Kiều Tiểu Kiều tuy vẫn là một thiếu nữ nhỏ đẹp nhưng bây giờ những chỗ nên lớn trên người nàng là không nhỏ, chỗ nên có thịt cũng lồi lên, điều này làm cho Hạ Thiên
rất hài lòng, bà vợ gầy này bây giờ cũng đã mập, đã đến lúc nên ăn được rồi.
– Chồng, lần này quay về, trong thời gian ngắn có đến thủ đô không?
Kiều Tiểu Kiều khẽ hỏi.
– Có lẽ sẽ không.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Vài ngày nữa anh sẽ lên Thanh Phong Sơn, sau này thời gian chủ yếu sẽ ở thành phố Giang Hải.
– Chị Mộng cũng đang ở Thanh Phong Sơn, chị Thanh cũng ở đó, anh lên đó có thể được gặp hai chị ấy.
Kiều Tiểu Kiều khẽ gật đầu.
Kiều Tiểu Kiều chần chừ một chút rồi khẽ hỏi:
– Chồng, đêm nay anh có đến chỗ chị Băng Băng không?
– Đúng vậy, anh sẽ đến thăm chị Băng Băng, nghe nói mang thai đầu lòng sẽ không tốt với phụ nữ, anh về mà không gặp chị ấy, sợ rằng chị ấy sẽ không vui.
Hạ Thiên cũng không che giấu ý nghĩ của mình, tuy hắn vẫn rất muốn ăn Kiều Tiểu Kiều đã nuôi cho mập, nhưng bây giờ chuyện quan trọng vẫn là Lãnh Băng Băng.
– À, chồng, vậy thì anh nên đi sớm một chút, em sẽ sắp xếp cho Yêu Yêu và công chúa Sama.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.
– Được, anh đi trước.
Hạ Thiên ôm Kiều Tiểu Kiều ở trên đùi đặt lên ghế sa lông, sau đó hắn lên lầu, phân phó Cố Hàm Sương một tiếng, để nàng ở đây chờ hắn, sau đó nhanh chóng rời khỏi Kiều gia.
…
Biệt thự số mười ba khu Cảnh Uyển.
– Lãnh tiểu thư, ăn cơm thôi.
Nói chuyện là một người phụ nữ trung niên, nàng là bảo mẫu mà Kiều Tiểu Kiều tìm đến cho Lãnh Băng Băng, tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng là đầu bếp tay nghề đỉnh
cấp, đủ chăm sóc khẩu vị cho một người phụ nữ mang thai như Lãnh Băng Băng.
– Dì Phương, cứ chờ chút.
Lãnh Băng Băng nhìn những món ăn trên bàn, hình thức không ít, tám món thường một món canh, nhưng mỗi phần đều rất ít, rất tinh xảo, rõ ràng dì Phương mất khá
nhiều tâm tư vì những món ăn này, cơ bản nhiều món nhưng không quá lãng phí.
Dì Phương có hơi sững sờ, sau đó nàng hỏi:
– Lãnh tiểu thư, có phải thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị?
Lãnh Băng Băng lắc đầu:
– Dì Phương, dì hiểu lầm rồi, tôi muốn đợi chồng cùng về ăn bữa tối.
– Chồng của tiểu thư?
Dì Phương chợt giật mình, sau đó cẩn thận hỏi:
– Tiểu thư nói Hạ tiên sinh sao?
– Ừ, cậu ấy đã về Giang Hải.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, nàng vô thức sờ lên bụng, tuy chỗ đó thực tế chưa có biến hóa, bây giờ cũng không thấy động tĩnh, nhưng nàng biết nơi đó có một sinh mạng, là kết tinh của nàng và Hạ Thiên.
– Hạ tiên sinh có điện thoại cho tiểu thư không? Có nói lúc nào sẽ đến không?
Dì Phương lại hỏi:
– Nếu cậu ấy tạm thời không đến ngay được, tôi có thể đưa thức ăn đi giữ ấm…
Không đợi dì Phương nói xong, Lãnh Băng Băng cắt đứt lời:
– Không cần, tôi cảm thấy cậu ấy sắp đến rồi.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc