– Này, có chuyện gì vậy?
Tống Ngọc Mị nhanh chóng nhận điện thoại, trong lời nói có chút nũng nịu.
– Vợ Mị Mị, tôi chuẩn bị về Giang Hải, khi nào chị có thể đi?
Hạ Thiên trực tiếp hỏi.
– Bên này đã sắp xếp xong, bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Tống Ngọc Mị trả lời, sau đó nàng hỏi ngược lại:
– Cậu đã xác định thời gian khi nào về chưa? Nếu đã xác định thì tôi đi đặt vé máy bay.
– Vậy thì mai chúng ta về, hôm nay tôi có chút việc.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi cho ra quyết định:
– Nhưng, vợ Mị Mị, chúng ta không đi máy bay, chúng ta ngồi xe lửa, tôi đã tính rồi, tổng cộng có sáu người, mua sáu vé xe lửa là được, loại giường nằm mềm.
– Được, tôi sẽ chuẩn bị vé.
Tống Ngọc Mị đồng ý.
Sau khi chấm dứt nói chuyện điện thoại với Tống Ngọc Mị, Hạ Thiên điện thoại cho Triệu Vũ Cơ, để nàng nói với Tiểu Yêu Tinh và công chúa Sama, ngày mai sẽ đi Giang Hải.
Sau đó Hạ Thiên điện thoại cho Sở Dao, gọi nàng về Giang Hải.
Sau khi sắp xếp xong thì Hạ Thiên xuất hiện trước cửa lớn của Y Nhân Các, lúc này có người từ bên trong đi ra, không phải là Y Tiểu Âm, chẳng phải A Cửu, không phải là hai nữ đặc công Thập Bát muội và Thập Cửu muội của Ám tổ, mà là một người phụ nữ trẻ, Hạ Thiên chưa từng gặp.
Người phụ nữ này đại khái hai lăm hai sáu tuổi, cao hơn mét sáu, dáng người vừa phải, không mập không gầy, rõ ràng nếu xét về dung mạo hay dáng người đều thua xa
Y Tiểu Âm. Thực tế nếu so sánh nàng với A Cửu cũng có chút chênh lệch, nhưng nàng lại làm Hạ Thiên sinh ra cảm giác rất đoan trang.
Tuy người phụ nữ này không tính là xinh đẹp nhưng ngũ quan đoan chính, khí chất đoan trang, người thường cảm thấy nàng rất thích hợp là một người vợ hiền, cũng vì thế
mà dù là Hạ Thiên cũng phải đưa mắt nhìn vài lần.
Nhưng người phụ nữ này hình như căn bản không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng nhanh chóng đi lướt qua bên cạnh hắn, sau đó đi đến một chiếc xe Lincoln đã đậu sẵn trước cổng.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Hạ Thiên cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hắn đi vào trong Y Nhân Các và phát hiện Y Tiểu Âm đang ngồi bên trong, sau lưng là A Cửu.
Khi thấy Hạ Thiên xuất hiện thì hai nữ đặc công Ám tổ vội vàng đi ra xa một chút, nhưng trong lòng không khỏi oán thầm Hạ Thiên, vị tổ trưởng Ám tổ háo sắc này lại
mang theo đạo cô xinh đẹp đi dạo chơi khắp nơi.
– Vợ Y Y, người phụ nữ mới đi ra là ai vậy? Có chút cảm giác kỳ quái.
Hạ Thiên đi vào trong và mở miệng hỏi.
– Sắc lang, nhìn thấy phụ nữ đã quan tâm rồi.
A Cửu căm giận mắng một câu, sau đó nàng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Thiên:
– Đúng là không có ánh mắt, có hứng thú với loại phụ nữ xấu như vậy.
– Này, đừng phỉ báng tôi, ai nói tôi có hứng thú với cô ta?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn A Cửu:
– Nếu cô còn tiếp tục nói bậy, tôi sẽ cho nha hoàn đánh cô.
Hạ Thiên nói đến đây rồi bổ sung thêm một câu:
– Cô là nha hoàn của vợ Y Y, tôi không muốn đánh cô, nhưng nha hoàn của tôi đánh cô lại phù hợp, người khác cũng không cho rằng tôi ức hiếρ nha hoàn.
– Vô sỉ.
A Cửu tức giận mắng một câu.
– Cậu đến đây làm gì?
Y Tiểu Âm cuối cùng cũng mở miệng:
– Cậu chẳng lẽ muốn nói cho tôi biết, cậu đã tìm được hung thủ đứng sau màn trong vụ sát hại A Cửu.
– Điều này, còn chưa tìm được.
Hạ Thiên có chút ngượng ngùng, hắn phát hiện mình đã quên mất điều này, vì thế lập tức di chuyển chủ đề:
– Vợ Y Y, thật ra tôi cũng muốn nói cho chị biết, tôi phải rời khỏi thủ đô, nếu chị không muốn rời xa tôi, chị có thể cùng đi theo tôi.
Y Tiểu Âm chợt sinh ra xúc động muốn cầm chén trên bàn nện vào đầu Hạ Thiên, người này sao không tự mình hiểu lấy? Nàng không muốn rời xa hắn sao? Nàng ước gì
hắn đi càng xa càng tốt thì có.
– Tự mình đa tình.
A Cửu cũng khẽ nói một câu.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục so đo với A Cửu, hắn nói:
– Vợ Y Y, sự việc của chị ở Cảng Thành đã làm xong chưa?
– Nhờ hồng phúc của cậu, sự việc đã xử lý xong, chúng tôi cũng sớm về thủ đô.
Y Tiểu Âm tức giận nói.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội:
– Vợ Y Y, tuy tôi rất nhớ chị, nhưng lần này tôi không được ai báo là chị đã về.
– Cậu đừng giả vờ, Nhạc Chi Phong sao lại chết, cậu có muốn nói tôi biết không?
Y Tiểu Âm hừ lạnh một tiếng:
– Người khác không biết cậu có thể thôi miên, nhưng tôi biết rất rõ.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
– Vợ Y Y, chị có thể yên tâm, tôi sẽ không thôi miên chị, thôi miên vợ thì sẽ không có được vợ thật sự.
– Cậu thừa nhận sao?
Y Tiểu Âm khẽ hừ một tiếng.
– Vợ Y Y, hình như tôi cũng chưa thừa nhận điều gì thì phải?
Hạ Thiên vẫn tỏ ra vô tội:
– Nhưng Nhạc Chi Phong chết đi làm tôi rất vui vẻ, ai bảo thằng ngu này muốn cướp vợ của tôi?
Y Tiểu Âm nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên khoảng vài chục giây, nàng không muốn nói gì, chỉ muốn xác nhận cái chết của Nhạc Chi Phong có liên quan đến hắn hay không.
Nhưng nàng thật sự không tìm được gì trên vẻ mặt Hạ Thiên, vì thế dù nàng rất nghi ngờ cái chết của Nhạc Chi Phong là do Hạ Thiên bày ra, nhưng nàng cũng như những người khác ở thủ đô, chỉ có thể nghi ngờ mà thôi, căn bản không thể xác định.
– Vợ Y Y, có phải tôi rất đẹp trai không?
Hạ Thiên cười hì hì hỏi một câu.
Y Tiểu Âm thiếu chút nữa thì ói máu, người này nói gì vậy?
– Chúng tôi còn có việc, muốn đi trước, cậu thích ở lại thì cứ ở lại.
Y Tiểu Âm đứng lên, bộ dạng muốn bỏ đi.
– Vợ Y Y, chị đi đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
– Nhạc gia, thế nào? Muốn đi không?
Y Tiểu Âm hỏi mang theo chút trào phúng.
– Vợ Y Y, chị đến Nhạc gia làm gì? Nhạc Chi Phong kia cũng không liên quan gì đến chị.
Hạ Thiên có chút mất vui.
– Lão gia Nhạc gia là bệnh nhân của tôi, sức khỏe của ông ta không tốt, tôi cần đến điều trị.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
– À, vậy người phụ nữ vừa rồi là người Nhạc gia sao?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
– Có phải người của Nhạc gia hay không thì liên quan gì đến cậu?
Y Tiểu Âm nói mang theo chút mất vui:
– Chẳng lẽ cậu muốn đuổi tận giết tuyệt?
– Vợ Y Y, tôi chỉ hiếu kỳ mà hỏi một câu thôi.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Chị không muốn nói thì thôi.
Y Tiểu Âm có chút do dự, sau đó nàng mở miệng nói:
– Cô ấy là Lục Tiểu Oánh, bây giờ có thân phận là phu nhân Nhạc gia.
– Nhạc phu nhân?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Cô ta là vợ của Nhạc Chi Phong, hay là bà nội của Nhạc Chi Phong?
– Nói nhảm, tất nhiên là vợ của Nhạc Chi Phong.
Y Tiểu Âm dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
– Trước đó cô ấy không công khai thân phận, sau khi Nhạc Chi Phong chết thì cô ấy mới dùng thân phận Nhạc phu nhân để ra mặt giải quyết chuyện hậu sự cho Nhạc
Chi Phong.
– Kỳ quái, Nhạc Chi Phong không phải không có vợ sao?
Hạ Thiên lầm bầm, có chút khó hiểu:
– Sao lại lòi ra một cô vợ thế này?
– Nếu cậu không tin thì cứ đi mà điều tra.
Y Tiểu Âm tức giận nói một câu, sau đó nàng nhấc chân bước đi, A Cửu cũng liếc mắt nhìn Hạ Thiên rồi đi theo sau.
Y Tiểu Âm và A Cửu nhanh chóng rời khỏi Y Nhân Các, Thập Bát muội và Thập Cửu muội cũng đi theo ra ngoài, vì vậy mà lúc này Y Nhân Các chỉ còn lại Hạ Thiên và Cố
Hàm Sương.
– Chưa từng nghe nói Nhạc Chi Phong có vợ, mình còn phải cho vợ tóc vàng kiểm tra chuyện này mới được.
Hạ Thiên cảm thấy sự kiện này có chút quái dị, sau khi suy xét thì điện thoại cho Mộc Hàm.
…
Sáng hôm sau.
Trên đoàn tàu tốc hành về Giang Hải, trong toa giường mềm, Hạ Thiên đang gối đầu lên đùi Tống Ngọc Mị ngủ ngon lành.
Tống Ngọc Mị mua sáu vé giường nằm, coi như mua phòng, mỗi phòng hai người. Giá vé xe lửa thật sự còn mắc hơn cả máy bay nhưng thật sự rất hưởng thụ, không khác gì một khách sạn lưu động.
Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị cùng ở một phòng, mà Cố Hàm Sương và Sở Dao cùng một phòng, phòng còn lại là của Yêu Yêu và công chúa Sama. Tất cả mọi thứ Yêu Yêu mang theo chỉ là laptop, tất nhiên không phải nàng không có hành lý, nhưng hành lý của nàng đã được chuyên gia đưa đến Giang Hải. Còn Công chúa Sama cũng không mang theo hành lý, nhưng nàng thật sự rất khoa trương, vì nàng muốn lưu học ở thành phố Giang Hải nên phía hoàng thất Ả Rập quyết định thành lập một đại sứ quán ở Giang Hải, như vậy thuận tiện chăm sóc công chúa Sama, nghe nói vị trí của đại sứ quán cách đại
học Giang Hải chưa đến hai cây số.
Tống Ngọc Mị biết rõ Hạ Thiên sở dĩ quyết định về Giang Hải, có một nguyên nhân vì có vài bà vợ ở Giang Hải, nhưng chủ yếu cũng là vì nàng, nếu không thì hắn sẽ ở lại nghỉ ngơi ở thủ đô thêm vài ngày. Vì vậy mà nàng mới chủ động ở cùng phòng với hắn, chuẩn bị cho hắn hưởng thụ sự dịu dàng của nàng trên tàu.
Đáng tiếc là Hạ Thiên vừa lên tàu thì ngủ ngay, mà từ thủ đô đến Giang Hải cũng không tính là quá lâu, xe lửa chỉ đi vài chục giờ, nhưng người này cứ ngủ như vậy, mãi
đến khi đến ga hắn mới thức dậy, đến lúc này ngoài hưởng thụ chút cảm giác êm dịu của đùi Tống Ngọc Mị thì căn bản không có gì khác.
Đi ra khỏi nhà ga thì Tống Ngọc Mị cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi Hạ Thiên một câu:
– Này, tối qua cậu làm gì? Sao lại buồn ngủ như vậy?
– Vợ Mị Mị, thật ra tối qua cũng không làm gì, chỉ ngủ với vợ mà thôi.
Hạ Thiên duỗi lưng, sau đó cảm khái nói:
– Cuối cùng cũng về đến thành phố Giang Hải.
Tống Ngọc Mị bĩu môi, nàng không tin tối qua Hạ Thiên không làm gì.
Nhưng thực tế Hạ Thiên cũng không nó dối, tối qua hắn chỉ ngủ với vợ. Nhưng vợ Đại Yêu Tinh và Mộc Hàm đến tiễn đưa, làm hắn cả đêm không ngủ, mà thiếu chút nữa đã hao hết thể lực, vì vậy mà vừa lên xe lửa đã ngủ ngay.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc