Hạ Thiên vừa găm kim vừa nói:
– Sương nha đầu, cũng không nên ăn bậy bạ, tuy tôi không biết chị ăn thứ gì, nhưng cổ họng của chị cũng vì nó mà bị tổn thương. Cũng may thiếu gia nhà chị là thần y, nếu không giọng nói của chị sẽ mãi không dễ nghe như vậy.
Cố Hàm Sương không nói gì, thực tế bây giờ nàng cũng không thể nào nói chuyện, vì nàng thấy cổ họng có chút khác thường, lúc lạnh lúc nóng, nhưng cảm thấy rất thoải mái.
Sau một lát cảm giác có thứ gì đó mắc nơi họng trước nay đã biến mất, cổ họng của nàng chợt thoải mái chưa từng có.
– Sương nha đầu, bây giờ chị mở miệng nói thử xem.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm rồi mở miệng nói.
– Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lên tiếng, sau đó chợt ngây dại, đây… Đây là giọng nói của nàng sao?
Hạ Thiên cũng ngẩn ngơ, âm thanh này đúng là quá dễ nghe, có thể so với âm thanh tiếng trời của Liễu Mộng. Tất nhiên âm thanh lúc này của Cố Hàm Sương cũng không giống như Liễu Mộng, thực tế âm thanh của nàng giống như trẻ nít, thật sự không xứng với độ tuổi.
– Rất tốt, rất dễ nghe, lát nữa chị nói chuyện sẽ không khiến cho thiếu gia như tôi mất mặt.
Hạ Thiên khẽ gật đầu thỏa mãn.
Trước đây âm thanh của Cố Hàm Sương thật sự không dễ nghe, đặc biệt là đối với một phụ nữ, một âm thanh bất nam bất nữ nghe thật sự không có hương vị. Nhưng lúc này giọng điệu của nàng rất hay, chỉ cần không phải kẻ điếc thì cũng biết đây là một người phụ nữ chính cống, dù đàn ông cố gắng giả vờ cũng không thể nào có được âm thanh như của nàng vào lúc này.
– Cám ơn thiếu gia.
Cố Hàm Sương mở miệng nói, cũng không biết có phải vì nguyên nhân giọng điệu của nàng biến đổi hay không mà nghe ra giống như có một tình cảm gì đó ẩn giấu, không còn trầm lặng như trước, có sức sống hơn.
– Tốt lắm, theo tôi vào đây.
Hạ Thiên nghênh ngang bước vào trong khu căn cứ của Ám tổ, bây giờ người Ám tổ không ai không biết thân phận của Hạ Thiên, tất nhiên cũng không có gì ngăn trở.
Trên đường đi cũng có rất nhiều người gặp mặt Hạ Thiên, ai cũng cung kính chào hỏi hắn, đồng thời cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Cố Hàm Sương. Những ngày qua mỗi người đều biết được năng lực siêu quần của Ám Hoàng mới này, đồng thời hắn cũng làm ra những sự việc cổ quái nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng dù thế nào thì bọn họ vẫn cảm thấy Hạ Thiên mang theo một Cố Hàm Sương là rất kỳ quái.
Cố Hàm Sương rất đẹp, mọi người đều thấy, mà mọi người ai cũng biết bên cạnh Hạ Thiên có mỹ nữ thì không có gì kỳ quái, nhưng mỹ nữ lúc này lại ăn mặc như đạo cô, trên lưng còn có trường kiếm, đúng là quỷ dị.
Tất nhiên những người này đều cảm thấy quỷ dị nhưng thật sự không nói gì, từ đầu đến cuối Hạ Thiên cũng không quan tâm đến bất kỳ kẻ nào, hắn chỉ đưa Cố Hàm
Sương đến căn tin, vì hắn còn chưa ăn điểm tâm.
– Sương nha đầu, chị ăn cơm chưa?
Hạ Thiên hỏi một câu.
– Chưa.
Cố Hàm Sương trả lời.
– Vậy chị thích ăn gì?
Hạ Thiên lại hỏi.
– Ta ăn chay.
Cố Hàm Sương vẫn trả lời rất đơn giản.
– Ăn chay?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ không ai nói cho chị biết, ăn chay thật ra rất bất lợi cho người tu tiên sao?
– Ta quen rồi.
Cố Hàm Sương vẫn trả lời rất đơn giản.
– À, thì ra là vậy, trong đây cũng không có mấy món chay, có bánh bao và mỳ, chị thích ăn gì?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi hỏi.
– Bánh bao là được.
Cố Hàm Sương cũng không cần suy nghĩ mà trả lời.
– Chị thích ăn bánh bao sao?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ vị no đủ trước ngực Cố Hàm Sương, sau đó hắn lầm bầm:
– Xem ra chúng ta cũng có điểm giống nhau, tôi cũng thích ăn bánh bao.
Cố Hàm Sương lần này không nói gì, nàng tất nhiên cũng không ngờ, Hạ Thiên nói thích ăn bánh bao không giống như nàng cũng thích bánh bao. Nàng thật sự thích ăn bánh bao, mà Hạ Thiên chỉ thích bánh bao lớn của Liễu Mộng, tất nhiên Cố Hàm Sương cũng có bánh bao, mà hắn cũng rất mong được thưởng thức.
– Này, Sương nha đầu, tôi thật sự biết một chỗ, nơi đó ăn rất ngon, à, hình như gọi là phố ăn chay, khi nào có rãnh tôi sẽ đưa chị đi.
– Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương vẫn trả lời rất đơn giản.
– Nói chuyện với chị đúng là quá nản, không có chút tình thú, thôi được, chút nữa đi tìm vợ.
Hạ Thiên có chút nhàm chán, nha hoàn dù sao cũng là nha hoàn, xem ra vẫn thua vợ.
Đối với Hạ Thiên thì chuyện hạnh phúc nhất trên đời chính là muốn vợ và vợ xuất hiện, lúc này hắn vừa mới nghĩ như vậy thì sau lưng vang lên âm thanh quyến rũ quen thuộc của Mộc Hàm:
– Chồng.
Âm thanh còn chưa dứt thì một người đẹp tóc vàng cực kỳ xinh đẹp đã đi đến bên cạnh Hạ Thiên, sau đó nàng khẽ hôn lên mặt hắn, lại ngồi xuống ngay bên cạnh. Cuối cùng nàng đưa mắt nhìn Cố Hàm Sương, không khỏi mỉm cười nói:
– Chồng, chị ấy là?
– Vợ, chị ấy là Sương nha đầu, là nha hoàn tôi vừa thu được, à, tên đầy đủ là Cố Hàm Sương.
Hạ Thiên cười hì hì tự giới thiệu, sau đó hắn nhìn Cố Hàm Sương:
– Này, Sương nha đầu, đây là vợ của tôi, sau này chị cũng phải nghe lời chị ấy, hiểu chưa?
– Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương trả lời, sau đó còn chủ động bắt chuyện với Mộc Hàm:
– Chào phu nhân.
“Nha hoàn, thiếu gia, phu nhân?”
Mộc Hàm chợt sinh ra cảm giác như trọng sinh, sao nàng lại được nghe những câu quỷ dị thế này?
– Chồng, cậu tìm được chị ấy ở đâu?
Mộc Hàm không nhịn được lòng hiếu kỳ mà tiếp tục hỏi.
– Không phải tôi tìm chị ấy, mà là chị ấy tìm tôi.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Sương nha đầu thật sự rất sùng bái tôi, chủ động tìm tôi, nói muốn làm vợ tôi, nhưng tôi thấy chị ấy làm vợ tôi thì không phù hợp, vì vậy mới cho chị ấy làm nha hoàn.
Mộc Hàm chợt dở khóc dở cười, nàng không thể tin có sự việc như vậy. Cố Hàm Sương ở bên cạnh nghe Hạ Thiên thêu dệt như vậy thì trong mắt lóe lên chút mất tự nhiên rồi biến mất ngay, nhưng nàng cũng không nói gì, coi như chấp nhận lời nói của Hạ Thiên.
Mộc Hàm cũng không tiếp tục truy vấn, nàng gọi thức ăn, vì nàng thật sự còn chưa ăn sáng.
– Vợ, tôi mớm cho chị.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó thật sự mớm cho Mộc Hàm.
– Chồng, cậu không ăn sao?
Mộc Hàm tuy rất hưởng thụ nhưng dù sao cũng không thể cho Hạ Thiên đói bụng.
– Tôi tất nhiên sẽ ăn.
Hạ Thiên vừa mớm cho Mộc Hàm vừa quay đầu nhìn Cố Hàm Sương:
– Sương nha đầu, chị biết thân là một nha hoàn thì nên làm gì không?
– Không biết.
Cố Hàm Sương trả lời thật sự làm cho Hạ Thiên có chút buồn bực, điều này cũng làm cho Mộc Hàm cảm thấy buồn cười, đúng là không phù hợp chức vụ.
– Được rồi, tôi nói cho chị biết, thân làm nha hoàn thì tôi cho chị làm gì phải làm đó, bây giờ thiếu gia ra lệnh cho chị, phục vụ thiếu gia dùng cơm.
Hạ Thiên nhìn Cố Hàm Sương rồi nói.
– Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lần này lên tiếng đồng ý, sau đó nàng cầm bánh bao đưa đến bên miệng Hạ Thiên:
– Thiếu gia, cậu thích ăn bánh bao.
Dù đó không thật sự là bánh bao mà Hạ Thiên thích, nhưng hắn vẫn cắn một miếng.
Kết quả là ngay sau đó có một tình cảnh kỳ dị xuất hiện trong căn tin.
Một người đàn ông và hai người đẹp cùng ăn cơm, trong đó có một người đẹp tóc vàng, một đạo cô xinh đẹp, người đàn ông phục vụ cho người đẹp tóc vàng dùng cơm, mà vị đạo cô xinh đẹp lại phục vụ cho người đàn ông dùng cơm, điều này làm người ngoài thật sự không hiểu rõ ba người bọn họ đang làm gì.
Nửa giờ sau thì tình cảnh quỷ dị kia mới chấm dứt, ba người ăn sáng xong và rời khỏi căn tin.
– Đúng rồi, chồng, tối qua Triệu Vũ Cơ bị bắt cóc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Mộc Hàm cuối cùng cũng nhớ ra vấn đề, nàng đã biết Triệu Vũ Cơ được cứu, nhưng quá trình cụ thể thì nàng không biết.
– Điều này, vợ Đại Yêu Tinh bị Sương nha đầu bắt cóc.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Sao?
Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng không tự chủ được mà nhìn Cố Hàm Sương, trong lòng càng thêm mê hoặc.
– Vợ, tôi đi trước giúp vợ Mị Nhi thu phục những chuyện rắc rối kia, sau đó sẽ đến tìm chị.
Hạ Thiên còn nói thêm.
– Được, chồng, thật ra tôi cũng có chuyện, cần phải sắp xếp cho An Tiểu Bội ở phía bên kia, để xem lần này có thể giải quyết gọn gàng hay không?
Mộc Hàm khẽ gật đầu.
Hạ Thiên cũng không nói gì, hắn chỉ đưa Cố Hàm Sương đi về phía sân huấn luyện.
Mộc Hàm nhìn về phía Hạ Thiên và Cố Hàm Sương biến mất mà suy tư một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi đi.
– Vũ Cơ à? Tôi là Mộc Hàm.
Mộc Hàm điện thoại đến cho Đại Yêu Tinh Triệu Vũ Cơ, nàng muốn biết tối qua thật sự có chuyện gì xảy ra.
… ….
Yêu Tinh Biệt Uyển.
Triệu Vũ Cơ bị Mộc Hàm điện thoại đánh thức, sau đó hai bên nói chuyện cả nửa giờ, cơn buồn ngủ của nàng đã không còn. Tuy nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn thức dậy, trước tiên đi tắm nước nóng, sau đó mặc quần áo chính tề. Sau khi xác nhận mình không có gì khác biệt so với trước kia thì nàng mới đi xuống lầu.
– Chị gái, chị gái, cuối cùng chị cũng thức dậy.
Tiểu Yêu Tinh đang nhảy lên ghế sa lông, nàng thấy Triệu Vũ Cơ thì hưng phấn nhảy dựng lên.
Khi thấy Tiểu Yêu Tinh thì Triệu Vũ Cơ có chút kỳ quái:
– Yêu Yêu, sao hôm nay em chưa ngủ.
Tiểu Yêu Tinh ngày đêm điên đảo, bình thường lúc này nàng đã ngủ chết mất rồi, hôm nay còn thức, đúng là không bình thường.
– Chị gái, chị gái, em có một chuyện rất quan trọng cần nói với chị.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
– Chuyện gì quan trọng?
Triệu Vũ Cơ có chút không quá tin tưởng, nàng khá hiểu Yêu Yêu, mỗi khi cô em gái này nói có chuyện quan trọng thì thường chẳng có gì quan trọng.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc