Yên Phi vội vàng hỏi.
– À, biện pháp này thật ra rất đơn giản, cũng sẽ rất nhanh, đó là lấy một nửa cánh tay của người khác nối vào tay anh, như vậy chỉ cần một giờ là tôi sẽ biến nó thành tay của anh.
Hạ Thiên giải thích.
Yên Phi chợt ngẩn ngơ, đó là mà biện pháp sao?
– Đây mà là biện pháp sao? Cậu cho rằng có thể tùy tiện lấy tay của người khác à?
Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Mị Nhi:
– Điều này không phải đơn giản sao? Nếu không muốn lấy nửa cánh tay của người sống, như vậy có thể lấy nửa cánh tay của người đã chết, tôi cũng có thể nhanh chóng nối lại, đến lúc đó tay chết cũng thành tay sống.
Mị Nhi chợt ngẩn ngơ:
– Như vậy cũng được sao?
– Tất nhiên là được, vợ Mị Nhi, tôi đã sớm nói rồi, tôi có gì không làm được?
Hạ Thiên nói lời khẳng định.
Mị Nhi quay đầu nhìn Yên Phi:
– Anh xem xét đi, nếu anh muốn, tôi sẽ cho người đi tìm tay phù hợp, tay người chết cũng không phải khó tìm.
Nếu tay người chết cũng có thể sử dụng được, Mị Nhi tất nhiên sẽ không phản đối.
– Hạ thần y, tôi muốn biết, dựa theo lời nói của anh, tay trái của tôi nửa năm sau có thể dài ra sao?
Yên Phi suy tư một lúc rồi hỏi.
– Tất nhiên là có thể dài ra, nhưng có phải sau thời gian nửa năm hay không thì tôi còn chưa xác định, nhưng có thể chắc chắn không vượt quá một năm, tay anh sẽ mọc dài ra.
Hạ Thiên khẳng định.
Yên Phi trầm mặc, rõ ràng đang đấu tranh nội tâm.
Hạ Thiên có chút không bình tĩnh:
– Này, anh nói đi, muốn thế nào? Nếu không thì tối nay anh có thể suy nghĩ lại, đến mai tôi sẽ chữa cho anh.
– Được rồi, Hạ thần y, trước tiên để tôi suy nghĩ cái đã.
Yên Phi do dự một chút, sau đó khẽ gật đầu:
– Bây giờ cũng không còn sớm, cậu cũng chưa ăn cơm tối, tôi cũng không muốn chậm trễ thời gian của hai người.
– Vậy thì được, anh cứ chậm rãi suy xét, tôi dù sao cũng không vội.
Hạ Thiên nói xong thì kéo tay Mị Nhi bước đi:
– Vợ Mị Nhi, chúng ta đi ăn cơm tối.
Vài chục giây sau.
– Cậu không phải nói ăn cơm tối sao? Cậu đi đâu vậy?
Mị Nhi không nhịn được phải hỏi:
– Căn tin ở bên kia.
– Tôi đi gọi vợ tóc vàng thức dậy.
Hạ Thiên trả lời, bên này thật sự không phải là căn tin, nhưng đó chính là nhà của Mộc Hàm.
– Sao cậu biết cô ấy còn chưa thức dậy?
Mị Nhi hừ một tiếng nói.
– Vợ Mị Nhi, chị có đôi khi ngốc đến mức đáng yêu.
Hạ Thiên cười hì hì:
– Nếu chị ấy thức dậy thì nhất định sẽ đến tìm tôi, bây giờ chị ấy chưa đến tìm, chắc chắn còn đang ngủ nướng, vì vậy tôi muốn đi gọi chị ấy thức dậy.
Mị Nhi không phản bác, vì vậy mà chỉ một lát sau Hạ Thiên đã kéo Mị Nhi đến ký túc xá của Mộc Hàm, nhưng đúng như lời của Hạ Thiên, Mộc Hàm vẫn còn ngủ.
Mị Nhi thấy thật sự gai mắt với tư thế ngủ của Mộc Hàm vào lúc này, tuy nàng đắp mềm nhưng phần lớn cơ thể đều lộ ra bên ngoài, mà Hạ Thiên thấy tư thế này rất mê người, làm hắn sinh ra xúc động muốn chạy đến cắn vài cái.
Nhưng vì có Mị Nhi ở bên cạnh, Hạ Thiên chỉ có thể cố gắng áp chế xúc động, mà hắn cũng cố gắng vươn tay vào trong chăn với ý đồ muốn sờ mông Mộc Hàm, đồng thời còn hô lên một tiếng:
– Vợ, thức dậy, tôi biết chị đã tỉnh rồi.
– Chồng, tôi còn muốn ngủ nữa.
Mộc Hàm dùng giọng cực kỳ lười biếng và quyến rũ nói, nàng thật sự đã thức dậy, nhưng tối qua nàng tiêu hao quá nhiều thể lực, tuy ngủ đã lâu nhưng chưa ăn gì, làm nàng cảm thấy toàn thân như nhũn ra. Tất nhiên cũng không phải nàng chẳng còn sức lực để thức dậy, chẳng qua nàng chỉ thuận tiện muốn làm nũng mà thôi.
– Vợ, thức dậy ăn cơm, nếu không sẽ chẳng còn chút sức lực.
Hạ Thiên trực tiếp xốc chăn bế Mộc Hàm lên:
– Tôi giúp chị mặc quần áo.
– Cám ơn chồng.
Mộc Hàm cũng chưa mở mắt hoàn toàn nhưng đã hôn ngay lên mặt Hạ Thiên, sau đó nàng phát hiện trong phòng có người thứ ba.
Mộc Hàm ngẩn người, một giây sau nàng đã khôi phục như thường, sau đó cười thản nhiên với Mị Nhi:
– Mị Nhi, chị cũng ở đây à?
Mị Nhi nhìn Mộc Hàm không mảnh vải che thân mà có chút xấu hổ, vì thế mà không khỏi vô thức cúi đầu. Nhưng một lát sau nàng cũng không nhịn được phải nhìn Mộc Hàm vài lần, cuối cùng đưa ra kết luận, dáng người của mình cũng không kém Mộc Hàm, thậm chí còn tốt hơn một chút.
Dáng người của Mộc Hàm rất tốt nhưng cũng nhanh chóng bị quần áo che phủ, Hạ Thiên bỏ ra vài phút để mặc quần áo tử tế cho nàng.
– Chồng, tôi đi rửa mặt.
Mộc Hàm trực tiếp đứng lên vào nhà vệ sinh, vài phút sau nàng mới đi ra.
– Đi thôi, đi ăn cơm.
Hạ Thiên dùng một tay nắm eo Mộc Hàm, tay kia nắm bàn tay mềm mại của Mị Nhi. Lúc này Mị Nhi chỉ hơi vùng vẫy, sau đó để tùy ý cho hắn nắm lấy tay.
Cứ như vậy mà Hạ Thiên dẫn theo hai người đẹp của Ám tổ đến căn tin, trên đường gặp vài người, ai cũng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Dù ai cũng biết hắn có quan hệ với hai người đẹp, nhưng tận mắt thấy hắn trái ôm phải ấp thì không thể không bội phục.
Đúng là không hỗ danh Ám Hoàng, năng lực tán gái cũng thuộc loại đệ nhất Ám tổ.
Tuy bây giờ đã hơi muộn nhưng căn tin vẫn còn khá nhiều thức ăn, thực tế với thân phận của ba người bọn họ, dù bất kỳ là lúc nào muốn ăn cũng được.
Ba người ngồi vào bàn ở căn tin, để đầu bếp xào nấu, sau đó bắt đầu tận hưởng bữa tối.
Mộc Hàm đã một ngày không ăn, tất nhiên nàng cũng không quan tâm đến phong thái thục nữ, món ăn vừa đưa lên thì đã tọng vào miệng. Mãi mười phút sau nàng mới cảm thấy hơi lưng lưng, sau đó động tác mới tạm chậm lại, sau đó mới có thời gian nói chuyện.
– Chồng, vài ngày nay cậu có việc gì ở Ám tổ, hay cố ý đến thăm Mị Nhi?
Mộc Hàm sau khi quay về thật ra còn chưa hỏi Hạ Thiên đến đây làm gì.
– Tôi vốn cố ý đến tìm vợ Mị Nhi, nhưng vợ Mị Nhi lại đưa đến rất nhiều chuyện.
Hạ Thiên tỏ ra bất đắc dĩ, làm một người đàn ông tốt cũng không dễ dàng gì.
Lần này Mị Nhi cũng không phản bác Hạ Thiên, nàng ở bên cạnh gật đầu nói:
– Hai ngày qua cậu ấy đã làm được rất nhiều chuyện.
Sau đó Mị Nhi và Mộc Hàm vừa ăn vừa nói chuyện, nói ra những gì Hạ Thiên làm được trong hai ngày qua, điều này làm cho Mộc Hàm sững sờ. Tuy nàng biết chồng lợi hại, nhưng không ngờ chỉ hai ngày đã làm được nhiều chuyện như vậy, nàng tin sau này sẽ không còn ai nói hắn là Ám Hoàng hữu danh vô thực.
– Mị Nhi, cái tên của chị đúng là rất tốt, mị lực cũng không phải bình thường.
Mộc Hàm nói giỡn với Mị Nhi:
– Chị xem chồng kìa, bây giờ thật sự bị chị làm cho trở nên dễ bảo, cậu ấy đến bây giờ còn chưa từng nghe lời tôi như vậy.
– Vợ, tôi cũng rất nghe lời chị.
Hạ Thiên ở bên cạnh nói.
– Hì hì, chồng, tôi thích nghe cậu nói những lời như vậy.
Mộc Hàm cười quyến rũ với Hạ Thiên.
Mị Nhi liếc mắt:
– Cậu ấy bị chị làm hư, không nghe lời chị mới là lạ.
– Vợ Mị Nhi, tôi không ngại bị chị làm hư.
Hạ Thiên tiếp một câu.
– Phụ nữ chúng tôi nói chuyện, cậu ở bên cạnh nghe là được, đừng chen lời.
Mị Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thiên.
– Được rồi, tôi tiếp tục ăn, dù sao cũng chưa ăn no.
Hạ Thiên nói xong thì vùi đầu vào ăn uống, lúc này đầu bếp cũng liên tục bận rộn, luôn tay xào nấu và đưa thức ăn lên. Lúc này đầu bếp cũng tin, lượng cơm thật sự có liên quan trực tiếp đến năng lực con người.
Mị Nhi và Mộc Hàm trò chuyện rất vui vẻ, thật ra đây là chuyện quen thuộc giữa hai người bọn họ, mà cao thấp Ám tổ cũng biết điều này. Thật sự không có biện pháp, ai
bảo các nàng có quan hệ với Hạ Thiên.
Hai người đẹp trò chuyện rất vui, Hạ Thiên ăn cũng rất ngon, bây giờ hắn ăn cơm mà chút nữa có thể ăn người đẹp, vì thế tâm tình của hắn là rất tốt. Thời gian qua nhanh, vô tình đã qua chín giờ, khi thấy Hạ Thiên đã ăn no, hai người đẹp cũng bớt trò chuyện. Khi Hạ Thiên định đưa hai người đẹp đi ăn “bữa tiệc lớn” thì điện thoại của hắn chợt vang lên.
– Người này điện thoại cho mình làm gì vậy?
Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn và lầm bầm.
Mộc Hàm cũng quay sang nhìn rồi khẽ nhíu mày:
– Triệu Công Tử?
– Đúng vậy, trước tiên tôi tiếp điện thoại, biết đâu vợ Đại Yêu Tinh có việc?
Hạ Thiên nói một câu, sau đó tiếp điện thoại.
Điện thoại vừa nối thông thì Triệu Công Tử đã căng thẳng nói:
– Hạ Thiên, Tiểu Vũ xảy ra chuyện.
– Tiểu Vũ? Anh nói vợ Đại Yêu Tinh, Triệu Vũ Cơ sao?
Hạ Thiên chợt sững sờ, sau đó vội vàng hỏi.
– Tiểu Vũ tối nay tham gia một bữa tiệc, sau đó bị bắt đi, bây giờ căn bản chưa biết thân phận của kẻ bắt cóc, cũng không biết mục đích của đối phương. Nghe nói đối phương rất lợi hại, là loại cao thủ như cậu, vì vậy tôi mới nhờ cậu hỗ trợ.
Triệu Công Tử nhanh chóng nói.
– Nói cho tôi biết địa chỉ bữa tiệc kia, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Được!
Triệu Công Tử nhanh chóng nói ra một địa chỉ:
– Tôi ở đó chờ cậu đến.
– Tôi phải đi, vợ Đại Yêu Tinh bị người ta bắt cóc.
Hạ Thiên cúp điện thoại, sau đó lên tiếng với Mị Nhi và Mộc Hàm, cuối cùng biến mất trong tầm mắt hai người.
Mị Nhi và Mộc Hàm chợt khiếρ sợ, Triệu Vũ Cơ bị bắt cóc? Hơn nữa còn là ở thủ đô? Đúng là quá khó tưởng.
Lúc này Hạ Thiên đã dùng tốc độ cực nhanh rời khỏi Ám tổ, địa chỉ mà Triệu Công Tử vừa nói khá xa lạ, hắn thật sự chưa đến đó bao giờ. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, lần này gọi đến là một số điện thoại lạ.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc