Thiếu nữ chốc chốc lạ phát ra những tiếng cười như chuông bạc, những ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ tay vào khắp nơi, giống như mọi thứ đều rất đáng ngạc nhiên.
– Chồng, kia là thứ gì?
– Là đường hồ lô.
– Cái gì là đường hồ lô?
– Là hồ lô làm từ đường phèn.
– Đường phèn là thứ gì?
– Là đường mà thôi.
– Có thể làm thành hồ lô như vậy sao?
– Có thể.
– Hì hì, chồng gạt người.
… …
Nghe được những lời đối thoại của 2 người phía trước, vẻ mặt của 2 người phía sau đều biến thành màu xám, cả 2 đưa mắt nhìn nhau, đều cười khổ.
Cặp nam nữ này là 1 người Trung Quốc và 1 người ngoại quốc, đều hơn 30, tướng mạo không tệ, nam cao lớn anh tuấn, nữ quyến rũ động lòng người. Nhưng bọn họ cũng không phải đến đây dạo phố, chỉ là tùy tùng của 2 người phía trước mà thôi.
Cặp nam nữ phía trước tất nhiên sẽ là Hạ Thiên và công chúa Sama, cặp nam nữ phía sau, nam tên là Hoắc Chinh, nữ là Fadini.
Tuy Hạ Thiên cảm thấy không cần đại sứ quán sắp xếp, nhưng Mộc Hàm thấy trực tiếp bắt cóc công chúa của người ta là không tốt, làm chẳng tốt sẽ phát sinh sự kiện ngoại giao, vì vậy trước tiên nàng sẽ hiệp thương trước cho chắc.
Nhưng dù là Hạ Thiên hay công chúa Sama cũng không thích bị quá nhiều người đi theo, cuối cùng sau hơn 10 phút hiệp thương, 2 bên mới chấp nhận 1 phương án cuối cùng, bên phía đại sứ quán cử 1 người đi theo, mà phía Trung Quốc cũng cho 1 người đi theo.
Phía đại sứ quán phái ra 1 nữ nhân viên, nàng là Fadini, trên danh nghĩa chỉ là 1 tiểu kiều của đại sứ quán, thực tế chính là vệ sĩ của công chúa Sama.
Hoắc Chinh tất nhiên là nhân viên bên phía Trung Quốc, cũng có danh nghĩa là nhân viên bộ ngoại giao, thực tế Mộc Hàm nói cho Hạ Thiên biết, Hoắc Chinh là người Long tổ.
Thật ra Hạ Thiên hy vọng Mộc Hàm đi theo mà không phải là Hoắc Chinh, nhưng Mộc Hàm thấy như vậy là không tốt, tuy nàng không ngại Hạ Thiên đứng trước mặt mình mà yêu thương công chúa Sama, nhưng nếu để cho người đại sứ quán thấy Hạ Thiên vừa ôm mình vừa ôm công chúa Sama đi dạo, điều này sẽ phát sinh nhiều vấn đề.
Mãi đến bây giờ Fadini vẫn còn chưa hiểu vì sao công chúa Sama lại thích 1 người đàn ông Trung Quốc nhìn hết sức bình thường và nói chuyện cũng không ra gì như vậy.
Vì Fadini cũng tinh thông tiếng Trung nên hiểu rõ những đoạn đối thoại giữa công chúa Sama và Hạ Thiên.
Fadini tuy rất mê hoặc nhưng cũng không có quá nhiều thời gian đi lo lắng vấn đề này, nàng quan tâm nhất là vấn đề an toàn của công chúa Sama. Tuy lần này công chúa đến đây rất ẩn giấu, theo lý thì không có mấy người biết rõ, nhưng nếu có người chú ý đến hành tung của công chúa, sẽ điều tra ra vấn đề.
Dù trước mắt bọn họ chưa nhận được bất kỳ tin tức nào về vấn đề ám sát công chúa Sama, nhưng vì đề phòng mà phải luôn cẩn thận, nếu công chúa Sama thật sự xảy ra chuyện thì nàng cũng không biết báo cáo công tác thế nào.
Fadini nghĩ đến đây mà cảm thấy bất mãn với phía Trung Quốc, nàng hy vọng bên kia sẽ phái thêm vài người đến bảo vệ, nhưng kết quả là chỉ có 1 người, xem ra người ngoài là không đáng tin.
– Fadini tiểu thư, cô đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái, công chúa Sama sẽ không có vấn đề gì.
Khi thấy bộ dạng căng thẳng của Fadini thì Hoắc Chinh không nhịn được phải hảo tâm nhắc nhở 1 câu.
– Hoắc tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không có lòng tin với năng lực của anh.
Fadini thật sự có chút tức giận với sắp xếp của phía Trung Quốc, bây giờ nàng phát tiết lên người Hoắc Chinh.
Cũng may Hoắc Chinh không quan tâm, hắn được phái đến đây vốn cũng không phải vì hắn có năng lực mạnh, trong Long tổ hắn chỉ là 1 thành viên bình thường mà thôi. Tuy hắn cũng khá xuất sắc so với đặc công bình thường, nhưng nếu so với những đặc công trong thủ đô, hắn cũng không quá mạnh. Hắn được phái đến đây cũng vì có ưu thế ngôn ngữ, hắn là người trong Long tổ nói tiếng Ả Rập tốt nhất, nói trắng ra, hắn đến đây cũng không phải vì bảo vệ công chúa Sama, mà chỉ để dễ dàng liên lạc với đối phương mà thôi.
– Fadini tiểu thư, cô có thể không tin năng lực của tôi, nhưng cô nên tin ánh mắt của công chúa Sama.
Hoắc Chinh mỉm cười:
– Tôi cảm thấy chính mình khó thể nào bảo vệ tốt cho sự an toàn của công chúa Sama, nhưng tôi biết Hạ tiên sinh sẽ nhất định không để cho công chúa Sama xảy ra bất kỳ vấn đề nào, vì vậy tôi mới cảm thấy an tâm. Hơn nữa tôi cũng khuyên cô nên thoải mái 1 chút, bọn họ đi dạo phố, chúng ta cũng đi dạo phố, thưởng thức cảnh sắc.
– Hoắc tiên sinh, bây giờ không những lạnh mà gió cũng khá lớn, trên đường nào có cảnh sắc gì đẹp đâu?
Fadini có chút mất vui.
– Đúng vậy gió rất lớn.
Hoắc Chinh gật đầu:
– Không biết Fadini tiểu thư có phát hiện 1 vấn đề, 1 vấn đề phát sinh trên người công chúa Sama mà có vẻ rất không bình thường?
– Chuyện gì không bình thường?
Fadini nhìn công chúa Sama, nàng thấy không tầm thường chính là công chúa Sama đi cùng 1 người đàn ông Trung Quốc. Hơn nữa theo nàng được biết thì tên kia cũng chỉ là loại vô danh, ít nhất nàng chưa từng phát hiện tên hắn trên tin tức quốc tế.
Nhưng Fadini nhìn và chợt ý thức được có gì đó là lạ, hôm nay gió lớn, quần áo của nàng cũng bị gió thổi bay lên, sao chiếc váy dài của công chúa Sama lại không có chút phản ứng.
Dù chiếc váy dài của công chúa Sama là loại cực tốt, gia công hoàn mỹ, dù gió có mạnh cũng không thổi bay lên quá cao, cũng không lộ thứ gì bên trong. Nhưng vấn đề là bây giờ mép váy cũng không nhúc nhích, điều này không phải quá lố rồi chứ? Dù sao cũng không thể tin đó là người bình thường.
Fadini vô thức nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh công chúa Sama, sau đó nàng phát hiện quần áo trên người của đối phương cũng không có gì biến đổi, 2 người bọ họ giống như đi vào chỗ không gió.
– Điều này… Điều này sao có thể?
Fadin thì thào nói.
Đúng lúc Fadini mê hoặc thì công chúa Sama cũng phát hiện tình huống không đúng, nàng mở miệng hỏi:
– Chồng, vì sao gió lớn, bên kia có người bị gió thổi dạt đi, nhưng em thấy chúng ta không có cảm giác gì nhỉ?
Fadini nghe thấy công chúa Sama hỏi như vậy thì vô thức tiến lên vài bước, vì nàng muốn nghe rõ đáp án.
– Vì anh quá giỏi.
Hạ Thiên trả lời.
Fadini chợt sinh ra xúc động muốn ói máu, đây là câu trả lời chó má gì.
Hoắc Chinh cũng không nói gì, lý do của Hạ Thiên quá khủng bố.
– Chồng, vì sao như vậy thì gió không thổi đến?
Công chúa Sama tiếp tục truy vấn.
– Vì anh quá giỏi, gió mưa thấy thì tự ti mặc cảm, sau đó đều tự động biến mất.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời.
– Phải không?
Công chúa Sama suy nghĩ rồi nói:
– Hình như cũng có hơi đúng, nghe nói mưa gió cũng có linh tính.
Công chúa Sama nhanh chóng không dây dưa với đề tài này, sau đó nàng thấy 1 thứ gì đó:
– Chồng, kia là thứ gì, có thể ăn sao?
– Là kẹo đường, đường làm từ bông, có thể ăn.
Hạ Thiên nhìn qua rồi trả lời.
– Hì hì, chồng gạt em, thứ kia chắc chắn không phải làm từ bông.
Công chúa Sama cuời khanh khách, sau đó nàng kéo Hạ Thiên chạy đến.
Fadini nhìn Hoắc Chinh, nàng chần chừ 1 chút rồi hỏi:
– Hoắc tiên sinh, anh hiểu rõ về Hạ tiên sinh không?
Lúc này Fadini chợt sinh ra xúc động muốn biết công chúa Sama vì sao lại vừa ý tên Trung Quốc kia.
– Fadini tiểu thư, tôi không biết nhiều về cậu ấy.
Hoắc Chinh lắc đầu:
– Tôi chỉ biết cậu ấy là 1 người thần kỳ.
Hoắc Chinh thật sự không biết nhiều về Hạ Thiên, nhưng chẳng qua cũng không quá ít, nhưng hắn cũng không nói cho Fadini. Thật ra hắn cũng vừa hâm mộ vừa ghen ghét Hạ Thiên, năm xưa hắn cũng được gặp người đẹp tóc vàng của Long tổ, nhưng Hạ Thiên đã cướp lấy Mộc Hàm, điều này đủ để hắn phải hâm mộ.
Hâm mộ thì hâm mộ, Hoắc Chinh tự mình hiểu lấy, hắn không có năng lực đi cướp đoạt với Hạ Thiên. Dù không có Hạ Thiên thì Mộc Hàm cũng không vừa ý hắn, vì vậy cũng chẳng có vấn đề gì.
Sau khi biết Hạ Thiên tán đổ công chúa Sama thì Hoắc Chinh cũng có chút tự hào, hắn cảm thấy người này rất giỏi.
– Là đàn ông thần kỳ?
Tuy Fadini mở miệng hỏi thăm đã biết Hoắc Chinh sẽ không nói cụ thể, nhưng nàng thấy trả lời như Hoắc Chinh là quá qua loa, 1 người đàn ông lừa được trái tim của công chúa Sama đúng là thần kỳ, nếu không thì sẽ là kẻ lừa đảo.
Fadini vẫn căng thẳng xem xét 4 phía, nhưng Hoắc Chinh thì chẳng quan tâm, cả buổi chiều không có vấn đề, tất cả đều bình thường, không có gì xảy ra.
Công chúa Sama lần đầu tiên đến thành cổ, nàng thấy tất cả đều mới mẻ, vì vậy nàng rất vui vẻ. Thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã đến tối, lúc này lại có vấn đề, Fadini muốn đưa công chúa Sama về đại sứ quán, mà Hạ Thiên muốn đưa công chúa Sama về chỗ của mình.
– Chồng, em còn phải đến đại sứ quán, ngày mai anh đến tìm em được không?
Công chúa Sama tuy không tình nguyện tách ra với Hạ Thiên, nhưng bây giờ nàng cũng không dám đi qua đêm với hắn, vì vậy nàng chủ động muốn quay về đại sứ quán.
Hạ Thiên cũng không hứng, nhưng lúc này điện thoại của hắn vang lên, lần này là 1 số điện thoại không quá xa lạ, là số của Tam sư phụ Lữ Nhân.
-o0o-
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc