Khi thấy Triệu Vũ Cơ không nói gì thì Tô Tô không nhịn được phải hỏi:
– Này, không phải em cũng thất tình đấy chứ? Nhìn em đi không mang theo ba lô hình như có vẻ quyết định đi rất vội, giống như vì tức giận mà bỏ đi.
– Không phải.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu:
– Tôi chưa từng yêu, sao lại thất tình?
Triệu Vũ Cơ nói mình chưa từng yêu mà không khỏi nhớ đến Hạ Thiên, đó là tên lưu manh hay gọi nàng là vợ Đại Yêu Tinh, điều này làm hại nàng chưa yêu đã trở thành vợ người ta.
– Chị cũng nghĩ rằng em sao có thể thất tình? Với điều kiện như em, em chỉ có thể làm cho người khác thất tình, không thể nào bị thất tình.
Tô Tô tỏ vẻ giật mình, sau đó nàng lại suy đoán:
– Không phải em đến tìm linh cảm đấy chứ?
– Cứ xem là như vậy, chẳng qua chỉ là giải sầu, nghỉ ngơi một chút.
Triệu Vũ Cơ khẽ chần chừ rồi nói.
– Thì ra là vậy.
Tô Tô nghe được lý do đó mà có hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó nàng lại phấn chấn:
– Vậy ngày mai chúng ta đến Thanh Phong Sơn nhé? Chị nghe người ta nói Thanh Phong Sơn rất cổ quái, cho tới nay chưa từng có người nào leo lên đến đỉnh núi, chị cũng không tin, cũng muốn đến xem một lần.
– Có chuyện này sao?
Triệu Vũ Cơ có chút ngạc nhiên, nàng thật sự chưa từng nghe nói không thể leo đến đỉnh núi, dù là núi cao thế nào thì bây giờ cũng đã có người chinh phục.
– Chị cũng chỉ nghe nói mà thôi, chưa biết có phải là sự thật hay không, nhưng Thanh Phong Sơn rất cao, sợ rằng người ta leo lên một nửa thì mất hết thể lực, vì vậy mới không thể bò lên đến đỉnh núi.
Tô Tô trả lời.
Triệu Vũ Cơ thoáng suy tư một lúc, sau đó nàng gật đầu:
– Ngày mai chúng ta sẽ cùng leo núi Thanh Phong Sơn.
– À, như vậy thì tốt, đêm nay chúng ta nên ngủ sớm một chút, sáng mai còn xuất phát sớm.
Tô Tô thật sự hưng phấn:
– Chị đi xem dì Trương đã làm cơm xong chưa, vì từ nơi này đến dưới chân núi Thanh Phong Sơn còn một khoảng xa, chúng ta cần phải ăn uống nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tô Tô nhanh chóng đi ra, một lát sau nàng chạy vào nói:
– Cơm đã xong, đi, chúng ta ra ngoài ăn.
Triệu Vũ Cơ đi ra khỏi phòng, nàng theo Tô Tô ra gian nhà chính bên ngoài, ngoài đó đã có hai người đàn ông đang ngồi dùng cơm, có lẽ ở tron một gian khác, tuổi không lớn, đều hơn ba mươi.
Khi thấy Tô Tô và Triệu Vũ Cơ đi ra thì hai người đàn ông đều nhìn tới, một tên đang gắp một miếng thịt trên tay, khi thấy tướng mạo của Triệu Vũ Cơ thì ngẩn ngơ, miếng thịt rơi xuống bàn.
– Đừng quan tâm đến bọn họ, hai người này tự nói mình là nhiếρ anh và là họa sĩ, là hai tên khó chịu.
Tô Tô dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai tên đàn ông, sau đó nàng khẽ nói với Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ tất nhiên sẽ không quan tâm đến hai tên đàn ông kia, bây giờ nàng có hơi đói, sáng đến giờ nàng chưa ăn gì, hơn nữa còn đi bộ một quảng đường khá xa. Tuy nàng không phải là cô gái bình thường nhưng thể lực vẫn tiêu hao rất nhiều, đối với nàng thì bây giờ chuyện quan trọng nhất là dùng cơm.
– Đây là thịt thỏ, nghe nói đây là thịt hổ, cũng chẳng biết có phải là thật không, còn nữa, đây có chút rau dại, có hơi đắng nhưng hương vị rất ngon, em nếm thử xem, lúc đầu thường rất khó ăn…
Tô Tô giới thiệu thức ăn trên bàn cho Triệu Vũ Cơ giống như mình là chủ nhân nơi đây.
Triệu Vũ Cơ gắp một cây rau dại đưa vào miệng, nàng phát hiện hương vị khá ngon, dù có hơi đắng. Còn thứ thịt được gọi là thịt hổ, nàng thử và phát hiện đây không phải là thịt hổ, là một loại thịt động vật mà nàng chưa từng được biết, vì nàng đã thật sự được nếm qua thịt hổ.
Tối nay Triệu Vũ Cơ ăn khá nhiều, phần lớn đây đều là những món nàng chưa từng dùng thử, điều này làm nàng ăn được nhiều hơn. Nhưng sau khi dùng cơm thì trời đã hoàn toàn tối, trong thôn nhỏ này khi trời tối thì không thấy được mấy ngọn đèn, may mà có trăng sáng nên cũng không quá tối.
Triệu Vũ Cơ đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn trăng, buổi tối gió hơi lớn, chỗ này không nghe được âm thanh xe cộ nhưng lại nghe được tiếng gió gào thét, có hương vị khác biệt.
– Này, em thật sự không sợ lạnh sao? Gió lớn như vậy, sao em lại đứng ngoài?
Tô Tô chạy ra, nàng có chút run rẩy:
– Trong bếp có thể sưởi ấm, không bằng chúng ta vào đó sưởi đi.
– Không cần, chị đi đi.
Triệu Vũ Cơ lắc đầu, nàng quả thật không sợ lạnh, nàng là người luyện võ, bình thường cũng không sợ lạnh.
– Được, được rồi, chị thật sự chịu không được, chị đi trước. Này em Vũ Cơ, em đứng ngoài một lá thì nên vào đi ngủ sớm, ngày mai chúng ta còn đi leo núi.
Tô Tô nhanh chóng nói vài câu rồi run rẩy chạy đi, nhiệt độ giảm xuống quá nhiều, nàng thật sự khó chịu nổi.
Tô Tô sợ lạnh chạy đi nhưng lại có người thừa hormone chạy ra:
– Tiểu thư, chúng ta có phải đã từng gặp rồi không? Sao thấy em quen mắt như vậy?
– Anh có lẽ đã gặp tôi, nhưng tôi chưa từng gặp anh.
Triệu Vũ Cơ cũng không quay đầu lại, nàng thản nhiên nói.
– Tiểu thư, tôi tên là Hàn Tinh, là một nhà nhiếρ ảnh, tôi định chụp một bộ ảnh tham gia liên hoan quốc tế, không biết tiểu thư có hứng thú làm người mẫu cho tôi không?
Người này giống như không phát hiện ra sự lãnh đạm của Triệu Vũ Cơ, hắn vẫn muốn lôi kéo làm quen. Điều này cũng là bình thường, dù ở đâu thì đàn ông thấy được một mỹ nữ như Triệu Vũ Cơ sẽ khó thể bỏ qua.
– Không có hứng.
Triệu Vũ Cơ không quay đầu, nàng dứt khoát nói.
Hàn Tinh có vẻ xấu hổ, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?
– Hàn tiên sinh, tôi đến đây giải sầu, không hy vọng có người quấy rầy, tôi cũng không có hứng làm quen với anh, càng không muốn cùng anh tạo nên một tình cảnh diễm ngộ, vì vậy anh đừng đến tìm mất mặt.
Giọng điệu của Triệu Vũ Cơ có chút lãnh đạm.
Hàn Tinh chợt có chút xấu hổ, cũng có chút căm tức, trong lòng không khỏi thầm mắng, chẳng phải có chút xinh đẹp thôi sao? Có quái gì mà kiêu căng vậy?
– Này, thằng ngu, vợ anh không muốn quen chú, chú còn đứng đó làm gì? Mau cút đi.
Đúng lúc này một âm thanh mất vui vang lên.
Triệu Vũ Cơ nghe được âm thanh này mà chấn động, nàng vội vàng nhìn lại, sau đó ngây người.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc