Thư Tịnh quay đầu lại cười lạnh một tiếng:
– Vậy để cho bốn tên thủ hạ của anh đến đây.
Thư Tịnh quay đầu nhìn hai tên vệ sỹ rồi nói thêm:
– Các anh chỉ cần nhìn là được, đừng ra tay, tôi muốn đích thân dạy bảo họ.
Thư Tịnh lúc ban đầu chỉ có chút tức giận, nhưng bây giờ nàng không chỉ tức giận vì Hác Cường làm dơ sàn nhà, mà nàng muốn nhân cơ hội nói cho người khác biết, bà chủ xinh đẹp như nàng cũng không dễ trêu vào.
Những câu lạc bộ thể hình thế này thường xuất hiện những tên đàn ông dư thừa hóc-môn, nếu nàng không có chút thủ đoạn, sợ rằng sau này sẽ có kẻ đến tìm phiền toái.
– Người đẹp, em thật sự càng để anh phải thay đổi cái nhìn.
Hác Cường càng thêm ngạc nhiên:
– Không thể không nói, anh thật sự càng có hứng thú với em … Á … …
Hác Cường còn chưa dứt lời thì Thư Tịnh đã ra tay, nàng có vẻ nhấc chân tùy ý, khi người ngoài còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã trực tiếp đạp ngã Hác Cường xuống đất.
– Á … …
Bốn phía chợt vang lên những tiến hô kinh hoàng, người đẹp quả nhiên hung mãnh.
– Lên, lên cho ông.
Hác Cường cũng thở hổn hển gào lên.
Bốn tên thanh niên mặc áo da chợt lao về phía Thư Tịnh, mà Mạc Văn Tịnh ở bên cạnh cũng nhắc nhở:
– Thư Tịnh cẩn thận.
Mạc Văn Tịnh thấy hai tên vệ sỹ của Thư Tịnh không hề chuyển động thì nhịn không được phải nhắc nhở bọn họ:
– Này, hai người các anh còn đứng đó làm gì? Mau ra tay hỗ trợ.
Hai tên vệ sỹ cũng rất muốn giúp đỡ, nhưng Thư Tịnh vừa nói bọn họ không cần hỗ trợ, tất nhiên bọn họ sẽ không dám trái lời. Mà điều quan trọng nhất chính là bọn họ biết mình căn bản không cần hỗ trợ làm gì.
– Văn Tịnh, đừng lo lắng, Thư Tịnh không sao.
Khương Phong lại rất trấn định, hắn và Thư Tịnh quen biết nhau cũng không phải ngày một ngày hai, hắn biết Thư Tịnh không phải người dễ xúc động, nàng dám ra tay thì phải nắm chắc. Tuy Khương Phong cũng không biết Thư Tịnh bây giờ là cao thủ võ công, nhưng hắn biết nàng có một người đàn ông lợi hại, cảm thấy nàng phải học được vài thứ từ Hạ Thiên, chỉ cần một đá đạp ngã Hác Cường vừa rồi thì biết nàng rất lợi hại.
Mạc Văn Tịnh lập tức không lo lắng, không phải vì những lời nói của Khương Phong, mà Khương Phong vừa nói xong thì bốn tên côn đồ kia đã ngã xuống đất, mà Thư Tịnh lại có vẻ như chưa từng ra tay, bộ dạng rất nhàn nhã. Rõ ràng đối với nàng thì bốn tên côn đồ kia không đáng nhắc đến.
Mọi người lại trợn mắt há mồm, người đẹp quả nhiên hung mãnh, không phải như tầm thường. Trước đó còn có vài tên muốn lôi kéo làm quen với Thư Tịnh, bây giờ bọn họ cũng bắt đầu bỏ cuộc. Với loại người đẹp hung dữ thế này cũng không thể đùa được, nếu làm không tốt thì tính mạng coi như xong.
– Cho anh một cơ hội cuối cùng, anh lau sạch sàn nhà cho tôi.
Thư Tịnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hác Cường, mọi người chung quanh lúc này mới cảm nhận được sát khí trên người nàng, một số người vô thức trốn ra xa.
Hác Cường lấy tay ôm bụng, hắn từ mặt đất bò lên, vẻ mặt rất âm trầm.
– Người đẹp, thân thủ rất tốt, nhưng anh khuyên em, tốt nhất đừng chọc vào phiền toái.
Trong giọng nói của Hác Cường bắt đầu có chút hương vị âm trầm:
– Đại ca của bọn anh có quen biết với đại ca của thành phố Giang Hải … …
– Phải không?
Thư Tịnh chợt cảm thấy buồn cười:
– Anh nói tôi xem, ông chủ của các anh quen vị đại ca nào ở thành phố Giang Hải?
– Người đẹp, có nói em cũng không hiểu, ở thành phố Giang Hải các em có một vị là Thiên ca, anh có quan hệ rất tốt với ông chủ nhà các anh đấy … …
Hác Cường cười lạnh một tiếng:
– Em chắc không thể biết được, hỏi hai tên vệ sỹ của em xem, nhất định bọn họ biết Thiên ca là ai. Mà em tốt nhất nên suy nghĩ lại, có nên đối nghịch với bọn anh hay không?
– Phì !
Mạc Văn Tịnh không khỏi phì cười.
Khương Phong cũng không nhịn được phải mở miệng:
– Thằng này đúng là ngu ngốc.
– Tám phần !
– Loại này có lẽ là khoát lác.
– Đúng là thằng ngốc, nếu hắn biết Hạ Thiên thì sẽ đến gây phiền toái cho Thư Tịnh sao?
Vài người biết chuyện chợt lên tiếng nghị luận, trong mắt bọn họ thì rõ ràng Hác Cường là một tên đại ngốc.
Hai tên vệ sỹ của Thư Tịnh cũng không nói gì, tên Hác Cường kia muốn làm gì, rõ ràng dám dùng Hạ Thiên để dọa Thư Tịnh, đúng là ngu ngốc cở nào mới làm ra sự việc như vậy?
– Các ngươi cười cái gì? Có tin ông chém chết các ngươi không?
Hác Cường thẹn quá hóa giận, hắn đột nhiên rống lên.
– Đừng gào thét ở đây.
Thư Tịnh khẽ hừ một tiếng:
– Tôi thấy anh rất ngu ngốc, tôi cũng không so đo với những tên ngốc, mau lau sạch sàn nhà, sau đó cút ra ngoài.
– Anh không làm thì sao?
Hác Cường vẫn không chịu yếu thế.
Hác Cường vừa nói dứt lời thì cảm thấy mình bay lên, sau đó đập mạnh xuống đất, có người đá lên người hắn, làn hắn quay cuồng vài vòng, sau đó lại đá hắn một cái, hắn lại tiếp lăn trở về vài vòng. Hắn lăn tới lăn lui hơn mười vòng thì cảm thấy đầu óc choáng váng, rất đau đớn, nhưng không biết là ai làm.
– Vợ Tịnh Tịnh, mặt sàn đã được lau sạch, ủa, không đúng, còn một điếu thuốc … …
Một âm thanh đột nhiên vang lên, Hác Cường cảm thấy một điếu thuốc nhét vào miệng mình, cuối cùng hắn còn nghe được âm thanh kia:
– Cuối cùng cũng sạch sẽ.
Hác Cường cố gắng ngẩng đầu, sau đó hắn phát hiện ở bên cạnh xuất hiện một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhìn qua rất bình thường, không có gì đặc biệt, điều bất thường duy chính là người này đang ôm eo người đẹp kia.
– Mày … Khụ khụ … …
Hác Cường mới nói được một chữ thì nhịn không được phải ho khan, trong miệng đầy khói.
– Nuốt vào, đừng nhổ ra làm bẩn sàn nhà vợ tôi.
Người ôm Thư Tịnh tất nhiên là Hạ Thiên, hắn vỗ vào miệng Hác Cường, sau đó tùy tiện đưa tay vỗ lên cuống họng đối phương. Hác Cường không tự chủ được phải nuốt tất cả trong miệng xuống bụng.
– Mày … Mày là ai?
Hác Cường cuối cùng cũng nói nên lời.
– Anh không bằng về hỏi ông chủ của mình, không phải anh nói ông chủ của mình quen biết cậu ta sao?
Thư Tịnh cười lạnh một tiếng nói.
– Anh … Anh chính là Thiên ca kia sao?
Vẻ mặt Hác Cường chợt biến đổi lớn.
– Không sai, tôi chính là Hạ Thiên, anh muốn gây sự ở chỗ vợ tôi phải không?
Hạ Thiên Trừng mắt nhìn Hác Cường:
– Anh muốn chết sao? Muốn chết thì đâm đầu vào tường mà chết, đừng đứng đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của vợ tôi.
– Thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm mà thôi, chúng tôi chỉ đến Giang Hải tìm Giang Chấn Khôn, hắn thiếu nợ tiền của ông chủ chúng tôi … …
Hác Cường cuối cùng cũng phát hiện sự việc không đúng, lúc này hắn mới hiểu vì sao có nhiều người cười mình.
– Anh mặc kệ chú tìm ai, cũng đừng đến chỗ vợ anh mà tìm, mau cút ra ngoài cho anh, không thì anh ném chú ra ngoài.
Hạ Thiên tức giận nói, hắn cũng không hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, hắn đến đây chỉ thấy Thư Tịnh muốn Hác Cường lau sạch sàn nhà, vì vậy hắn đá cho đối phương lăn sạch thì thôi.
– Vâng chúng em đi ngay.
Hác Cường cuối cùng cũng không dám nói gì nữa, hắn cố nén cảm giác đau đớn và bực bội tận đáy lòng mà bò lên, sau đó mang theo bốn tên tiểu đệ nhanh chóng chạy đi, cũng không dám dừng lại thêm nửa giây.
Đám người Khương Phong và Mạc Văn Tịnh thì không khỏi cảm thán, Hạ Thiên chính là Hạ Thiên, không ai bạo lực bằng hắn, nếu Thư Tịnh mà so sánh với hắn thì rõ ràng còn chênh lệch qua xa.
Đám quần chúng vây quanh lúc này cũng lẩn ra xa hơn, người đẹp hung mãnh, mà bạn trai của người đẹp càng khủng bố, nếu quý trọng tính mạng thì đứng ra xa cho lành.
– Thư sư muội, xấu hổ quá, gây phiền cho em rồi, tôi sẽ rời khỏi chỗ này ngay.
Giang Chấn Khôn lúc này cũng đi đến, hắn dùng giọng bất an nói, bây giờ hắn cũng ý thức được cô gái học cùng trường này có thân phận không tầm thường.
– Giang sư huynh, với tình huống của anh bây giờ mà ra ngoài sợ rằng sẽ rất phiền.
Thư Tịnh khẽ nhíu mày.
Giang Chấn Khôn cười khổ một tiếng:
– Phiền toái do chính tôi đưa đến, cũng nên do tôi tự giải quyết, bọn họ cũng không dám làm gì tôi, chẳng qua tôi còn thiếu nợ bọn họ. Nếu tôi chết đi thì bọn sẽ không còn chỗ tốt, vì vậy bọn họ sẽ không làm chuyện này.
– Giang sư huynh, tôi có một đề nghị.
Thư Tịnh suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Chỗ này của tôi buổi tối cần một người trông coi, nếu Giang sư huynh tình nguyện, anh có thể tạm thời quản lý dùm, như vậy buổi tối có thể luyện tập.
– Điều này, như vậy không gây phiền cho em sao?
Giang Chấn Khôn cũng rất động lòng với lời đề nghị kia.
– Giang sư huynh, chuyện của anh tôi cũng không quá quan tâm, nhưng tôi tin nếu anh ở trong quán của tôi, sẽ chẳng ai đến làm phiền.
Thư Tịnh thản nhiên nói:
– Đây là lời đề nghị của tôi, đáp ứng hay không là do anh, tôi không cưỡng cầu.
Thư Tịnh cũng không quan tâm đến chuyện này, nàng và Giang Chấn Khôn cũng không quá quen thuộc, nàng chỉ cảm thấy nên thuận tiện giúp Giang Chấn Khôn, điều này cũng không có gì, dù sao mọi người cũng cùng một trường.
– Cám ơn, Thư tiểu thư.
Giang Chấn Khôn có chút do dự, cuối cùng cũng đồng ý, thật ra hắn đã nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh sơn cùng thủy tận, bây giờ đột nhiên có hy vọng, tất nhiên hắn phải nắm bắt cho tốt.
– Này, vợ Tịnh Tịnh, người này là ai? Sao tôi thấy anh ta thường bị đánh thế này?
Hạ Thiên lúc này hỏi một câu.
– Anh ta là quán quân võ thuật.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này nói chuyện đúng là, vận động viên tất nhiên sẽ thường xuyên bị đánh rồi.
– Tôi thấy anh ta sắp bị người ta đánh tan tành rồi.
Hạ Thiên bĩu môi, sau đó hắn kéo Thư Tịnh:
– Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta tìm chỗ vắng người chơi thôi.
Thư Tịnh chợt đỏ mặt, lưu manh này sao lại đen tối như vậy, tìm chỗ vắng người để “chơi”? Sao không nói rõ là thuê phòng luôn cho rồi?
– Bên kia có phòng nghỉ, cả hai có thể sang đó tìm thế giới cho riêng mình.
Mạc Văn Tịnh hảo tâm nhắc nhở.
– Văn Tịnh, bạn không nói cũng không chết ngay được.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Mạc Văn Tịnh.
Thư Tịnh dừng lại một chút rồi nói một câu:
– Khương Phong, Văn Tịnh, chỗ này giao lại cho hai bạn, chúng tôi ra ngoài đi dạo.
– Không có vấn đề, các người cứ đi đi.
Khương Phong đồng ý.
Mà Thư Tịnh lại kéo Hạ Thiên:
– Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc