Nhưng nếu so sánh với những công ty bình thường thì Trung Hằng thu phí mắc hơn rất nhiều, tất nhiên vì muốn an toàn mà trả giá cao hơn cũng chẳng ngại. Hơn nữa nếu nói theo đúng thực tế thì tiền cũng không nhiều, chẳng qua có hơi mắc hơn những công ty bảo vệ khác mà thôi.
Thực tế công ty Trung Hằng thành lập trong thời gian khá ngắn, đại khái là mới được ba năm. Chỉ trong vòng ba năm mà công ty Trung Hằng đã phát triển mạnh nhất thủ đô, đây chẳng qua chỉ là Trung Hằng có những thủ đoạn đặc thù, nói cách khác là thủ đoạn phi pháp.
Những thủ đoạn này nói đơn giản cũng là đơn giản, nếu khu dân cư nào đó không thuê bảo vệ của Trung Hằng thì chắc chắn không được yên tĩnh, nếu không phải bị hắt nước bẩn thì cũng bị ném vỡ cửa kính, thậm chí còn bị khóa từ bên ngoài. Tuy những sự kiện này không đáng là gì nhưng rất phiền phức, nếu bỏ tiền ra thuê bảo vệ của Trung Hằng thì tất cả sẽ chẳng còn gì, trật tự trị an lại tốt đẹp hẳn lên, đám trộm cắp phá hoại đều tự động lui binh.
Những công ty quản lý các khu dân cư thuê bảo vệ của Trung Hằng và cảm thấy hiệu quả tốt hơn hẳn, tất nhiên bọn họ sẽ thỏa mãn. Dù sao người ta thu tiền và làm việc, hơn nữa bảo vệ rất tốt, dù mắc một chút nhưng cũng làm cho danh tiếng của công ty quản lý được đẩy mạnh, thật ra đây là chuyện tốt.
Tóm lại công ty bảo vệ Trung Hằng chỉ đưa ra chút thủ đoạn đơn giản nhưng chiếm lĩnh thị trường bảo vệ ở thủ đô. Tất nhiên những thủ đoạn đó nói là đơn giản nhưng làm mới khó.
Trước tiên phải cho người đi khắp các khu dân cư, không bị người ta bắt, tất nhiên phải cần nhân thủ. Sau đó, khi thành công thì phải cử bảo vệ vào làm việc đúng chức trách, nếu so sánh thì điều này khó hơn điều trên.
Nhưng đối với công ty Trung Hằng thì chẳng có gì là khó, vì ông chủ của Trung Hằng chính là một nhân vật đại ca nổi danh thủ đô, biệt hiệu Hằng ca, tên đầy đủ là Nhâm Trung Hằng.
Nhâm Trung Hằng có rất nhiều tiểu đệ có nhiệm vụ đi phá hoại, sau khi bảo vệ được vào khu dân cư nào đó để công tác, đám lưu manh biết rõ sẽ không còn vào trong khu này, tất nhiên sẽ không còn bị phá hoại, công ty Trung Hằng có được ưu thế phát triển không ngờ.
Tất nhiên Nhâm Trung Hằng vẫn cảm thấy chưa đủ, mục tiêu của hắn là toàn bộ thủ đô đều phải sử dụng bảo vệ của mình. Dù mục tiêu này quá truy cầu sự hoàn mỹ, nhưng bây giờ hắn đang cố gắng vì điều đó.
Bây giờ tâm tình của Nhâm Trung Hằng tương đối khá, vì hôm nay lại có thêm vài công ty quản lý khu dân cư đến ký hợp đồng. Bảo vệ của công ty Trung Hằng lại tiến vào công tác ở hơn mười khu mới.
Nhưng một cuộc điện thoại đột nhiên đã quét sạch tâm tình tốt đẹp của Nhâm Trung Hằn, mãnh tướng đắc lực nhất dưới tay hắn bị người ta vặn gãy hai chân một tay. Bây giờ tên khốn gì kia còn tuyên bố phải gặp Nhâm Trung Hằng, đây rõ ràng là khiêu khích khó thể tha thứ.
– Ngô Cương, Trương Việt, hai chú theo anh.
Nhâm Trung Hằng cúp điện thoại và kêu hai tên thủ hạ xịn nhất, sau đó vội vàng rời khỏi tòa nhà Trung Hằng đến quán trà Mính Duyên.
… ….
Quán trà Mính Duyên, Hạ Thiên ngồi bên cạnh bàn có chút nhàm chán.
– Thiên ca, mời anh uống trà.
Tạ Hiểu Phong dù có chút sợ hãi Mãnh ca, nhưng hắn vẫn ân tình bưng trà cho Hạ Thiên. Hắn cảm thấy đây là một cơ hội biểu hiện khó kiếm, nếu không nắm bắt thì sau này chẳng còn.
Hạ Thiên nhận ly trà uống một ngụm, sau đó tán thưởng một câu:
– Cũng không tệ lắm.
– Thiên ca, vậy em rót cho anh một ly nữa.
Tạ Hiểu Phong vội vàng nói.
– Được.
Hạ Thiên đưa ly cho Tạ Hiểu Phong rồi liếc Mãnh ca ở bên cạnh, hắn bất mãn nói:
– Này, sao đại ca của chú còn chưa tới?
Mãnh ca còn chưa nói lời nào thì có ba tên đàn ông từ ngoài cổng đi vào, người đi đầu khoảng bốn mươi, da trắng nõn, tướng mạo đường đường. Người này ăn mặc rất hợp thức, giày tây, áo sơ mi. Sau lưng người đàn ông trung nhiên nửa thước là hai tên đàn ông chưa đén ba mươi, ánh mắt hai người này rất lợi hại, nhìn qua cũng có vẻ rát bạo lực, rõ ràng thân thủ rất tốt.
Tên đàn ông hơn bốn mươi quét mắt nhìn qua phòng trà, ngay sau đó hắn thấy Mãnh ca, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hạ Thiên:
– Cậu muốn gặp tôi sao?
– Chú là đại ca của đám ngu ngốc này sao?
Hạ Thiên chỉ Mãnh ca đang nằm trên mặt đất.
– Hằng ca.
Lúc này Mãnh ca cũng ráng lê lết bắt chuyện với người đàn ông vừa đến.
Tên đàn ông khe gật đầu với Mãnh ca, sau đó hắn quay sang nhìn Hạ Thiên:
– Tôi là Nhâm Trung Hằng, Mãnh Tử là thủ hạ của tôi, không biết các hạ xưng hô thế nào?
– Anh là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên nhìn Nhâm Trung Hằng:
– Dưới tay chú có bao nhiêu đàn em?
– Cái gì?
Nhâm Trung Hằng chợt sững sờ.
– Anh hỏi chú có bao nhiêu đàn em.
Hạ Thiên có chút mất vui, tên ày làm đại ca thế nào vậy, tai lãng vậy còn làm ăn gì?
– Không nhiều lắm, chỉ khoảng mười ngàn mà thôi.
Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:
– Hạ tiên sinh muốn gặp tôi chỉ hỏi vấn đề này thôi sao?
– À, còn có một vấn đề, trên chú còn có đại ca nào không?
Hạ Thiên tiếp tục hỏi, mười ngàn cũng ngon, tuy không nhiều nhưng chẳng ít.
– Tôi đã từng có đại ca nhưng tất cả đều là chuyện xưa.
Nhâm Trung Hằng cười nhạt một tiếng:
– Nếu Hạ tiên sinh không còn lời gì để hỏi, bây giờ nên trả lời câu hỏi của tôi, không biết cậu đánh bị thương nhiều thủ hạ và gọi tôi đến đây để làm gì? Rốt cuộc cậu muốn gì?
– Nói vậy chú không còn đại ca nữa sao?
Hạ Thiên có vẻ tiếc hận, sau đó hắn nói với Nhâm Trung Hằng:
– Nếu đã như vậy…Xem như hôm nay chú may mắn, anh thu chú làm tiểu đệ.
– Cái gì?
Nhâm Trung Hằng tưởng lỗ tai của mìnnh có vấn đề, thật ra không riêng gì hắn, tất cả đám người ở đây đều nghi ngờ tai mình có vấn đề, kể cả Tạ Hiểu Phong.
– Lỗ tai của chú có vấn đề sao?
Hạ Thiên bất mãn:
– Anh nói thu chú làm tiểu đệ, chú không nhe rõ sao?
Đám người Nhâm Trung Hằng nhìn Hạ Thiên như thấy người điên, sau vài giây sau ai cũng cười lên ha hả.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc