Bà chủ mở quán trà này đã được vài năm, đã từng nghe qua nhiều tin đồn về vị Mãnh ca này, nghe nói bên ngoài còn có một tên hiệu khác, đó là Tam Mãnh ca. Gọi là Tam Mãnh vì vừa đánh nhau mạnh mẽ, vừa uống rượu mạnh, vừa mạnh mẽ khi chinh chiến trên giường.
Một người đàn ông uống rượu mạnh như rồng mà đột nhiên đến uống trà hằng ngày, điều này là không bình thường. Thực tế Mãnh ca này cũng không phải loại người thích trà, chẳng qua hắn chỉ vừa ý nhân viên phục vụ tên là Tiểu Phương ở quán trà mà thôi.
Nghe nói trước kia Mãnh ca thích người nào sẽ dùng tiền cướp lấy hoặc là cưỡng đoạt về chuồng. Nhưng bây giờ hắn đã cảm thấy mình có thân phận hơn, không thể dùng thủ đoạn hạ lưu như trước, vì vậy hắn đưa đám đàn em đến đây uống trà hằng ngày, hắn muốn dùng phương pháp đặc thù này để làm cho Tiểu Phương tình nguyện đi theo.
Nhưng Tiểu Phương không tình nguyện, vì vậy ngày hôm nay nàng quyết định không đi làm, vì vậy mà Mãnh ca cũng không còn giả vờ nhã nhặn, hắn trở về diện mạo thật sự.
Bà chủ nhìn Mãnh ca đưa đám tiểu đệ rời khỏi quán trà, trong lòng nàng rất lo lắng nhưng không có biện pháp gì, nàng không có năng lực ngăn cản. Bây giờ nàng chỉ còn cách cầu nguyện cho Tiểu Phương không có việc gì, đồng thời cũng cầu nguyện cho mình không có việc gì.
Nhưng đúng lúc này cũng có hai người đi vào quán trà, vừa đúng lúc đến chặn đường Mãnh ca.
Mãnh ca đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, đột nhiên có người cản đường mình, tất nhiên sẽ càng không vui sướng gì, hắn hất đầu lên nói:
– Cút ngay cho ông.
Đáng tiếc là hai tên kia không cút đi, tên thanh niên đi trước chợt nói một câu:
– Tên ngu ngốc này là Mãnh ca sao?
– Thiên ca, Anh ta…Anh ta là Mãnh ca.
Tên thanh niên ở phía sau dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Mãnh ca, sau đó hắn trả lời.
Hai người này rõ ràng là Hạ Thiên và Tạ Hiểu Phong, bọn họ đến rất đúng lúc, nếu không sẽ chẳng gặp được Mãnh ca.
– Tiểu tử, muốn chết phải không?
– Hừ, mày chán sống sao? Dám nói với Mãnh ca như vậy sao?
– Mãnh ca, em xử lý thằng này nhé?
… ….
Sau lưng Mãnh ca có người lớn tiếng mắng mỏ, chỉ cần Mãnh ca ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ tiến lên cho Hạ Thiên thành tám mảnh.
Hạ Thiên lúc này ra tay như chớp, hắn đột nhiên chụp lấy cổ tay trái của Mãnh ca, sau đó dùng sức kéo, một tiếng rắc vang lên, Mãnh ca hét thảm một tiếng:
– À… ….
– Con bà mày, mày…Mày dám vặn gãy tay tao… ….
Mãnh ca đau đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn liên tục nói lắp.
Đám người sau lưng Mãnh ca chợt sững sốt, tên khốn nạn nào không sợ chết dám đánh Mãnh ca?
Còn Tạ Hiểu Phong thì lén sùng bái Hạ Thiên, thiên ca này đúng là rất trâu, ai cũng dám đánh, nếu một ngày nào đó hắn cũng đến mức như vậy thì cuộc đời này không ổn.
Hạ Thiên tung ra một đá, vừa lúc trúng chân Mãnh ca, lúc này Mãnh ca lại kêu thảm một tiếng, sau đó chân mềm nhũn quỵ xuống đất, chân đã gãy, hắn căn bản không đứng vững, không thể không quỵ.
– Hừ, con bà nó thất thần làm gì, mau phế thằng này cho ông…Á… ….
Mãnh ca còn chưa mắng xong lại kêu lên thảm thiết, lần này chân còn lại cũng bị đá gãy. Chỉ trong khoảnh khắc có tứ chi thì ba chi đã bị gãy, chỉ còn lại một cánh tay nguyên vẹn.
Lúc này đám tiểu đệ của Mã ca cuối cùng cũng kịp phản ứng, tất cả đều tức giận đánh về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ còn chưa tiếp cận thì đã bay hẳn lên không. Sau đó Tạ Hiểu Phong đứng ngoài bàng quan chợt nhìn thấy một tình cảnh tương đối quỷ dị, bọn họ thấy đám người bay múa trong đại sảnnh, sau đó lại rơi xuống. Điều này cũng không đáng là gì, nhưng vấn đề là đám người kia đều rơi xuống ghế, sau đó đại sảnh lại rất chỉnh tề, người nào cũng ngồi trên ghế rất quy củ giống như không có chuyện gì.
– Điều này…Phải trâu chó thế nào mới làm được như vậy? Đúng là khủng bố còn hơn cả cao thủ trong tiểu thuyết.
Tạ Hiểu Phong có chút kich động, cũng có chút hưng phấn, vì hắn đột nhiên phát hiện ra, hắn muốn đạt đến cấp bậc như vị thiên ca kia thì phải chờ kiếp sau.
Bà chủ quán trà lại há hốc mồm, vẻ mặt không tưởng, nàng đang nằm mơ sao? Nếu không thì sao được nhìn thấy tình cảnh này?
Mãnh ca đã đau đến mức bất tỉnh nhưng thấy tình cảnh kia cũng ớn lạnh, hắn đã lăn lộn đến cấp bậc này, tất nhiên ánh mắt sẽ khác biệt, chỉ cần chiêu thức đó của đối phương cũng đủ cho hắn biết không dễ trêu vào, ít nhất tình hình bây giờ là như vậy.
Đúng lúc này Hạ Thiên đã nói với Mãnh ca:
– Này, ngu ngốc, anh hỏi chú một chuyện, chú muốn tứ chi gãy hay ngũ chi gãy.
– Thế nào là gãy cả ngũ chi?
Mãnh ca vô thức hỏi một câu.
– Ngốc thế chú, ngũ chi là hai tay hai chân và thằng em.
Hạ Thiên tức giận nói.
Mãnh ca vã mồ hôi hột, hắn cười sầu thảm nhưng nhìn mặt lại có vẻ rất dữ tợn:
– Anh bạn, có gì phải tuyệt tình như vậy? Tôi có thâm cừu đại hận gì với cậu sao?
– Loại người như chú làm sao xứng có thù hận với anh?
Hạ Thiên có chút khinh thường:
– Nếu chú muốn tứ chi còn nguyên thì tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho đại ca, để hắn đến đây gặp anh.
Vẻ mặt Mã ca biến đổi:
– Cậu muốn gặp đại ca của tôi sao?
– Nói nhảm, lỗ tai chú có vấn đề sao?
Hạ Thiên bất mãn nói.
– Đại ca của tôi không phải tùy tiện có thể gặp được…Á… ….
Mãnh ca còn chưa nói xong thì đã hét thảm, chân lập tức trật khớp.
– Anh bận rộn lắm, không có thời gian, nhanh lên, không anh xử lý chú.
Hạ Thiên rất mất kiên nhẫn, hắn cũng không muốn cứ phải chạy tìm người khắp nơi.
– Mày…Mày hung ác…Á… ….
Mãnh ca đau đến mức cơ mặt vặn vẹo:
– Được, mày…Mày muốn gặp đại ca của tao sao? Tao…Tao cho mày gặp…Á…Đưa…Đưa điện thoại đây… ….
– Nhanh lên, không anh giẫm chân lên người bây giờ.
Hạ Thiên thúc giục.
Mãnh ca cuối cùng cũng không dám nói nhảm, hắn cố nén đau để dùng tay phải chưa bị gãy lấy điện thoại ra bấm số:
– Hằng ca, em…Em là Mãnh Tử.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc