– Này, ông lão, tôi đã chụp được phần tử khủng bố, ông có tình nguyện giúp tôi tìm vợ chưa?
Đúng lúc này La Dân Sinh lại được nhìn thấy Hạ Thiên, nhưng lúc này trên tay hắn còn có một người đàn ông hơn hai mươi. Người này nhìn qua có vẻ không có phản ứng, trên tay còn cầm một chiếc điện thoại di động, quỷ dị là điện thoại vẫn được cầm rất ổn, không có chút dấu hiệu rơi xuống.
– Sao cậu… ….?
Cốc Tử Điền không nghĩ ra, hắn không phải, lão đã nói thủ hạ của mình bắt lấy đối phương, vì sao còn chưa bắt được? Hơn nữa còn không biết tên này bắt thêm được kẻ nào đó đến đây?
– Tổ trưởng… ….
Một âm thanh buồn bực vang lên, Cốc Tử Điền quay đầu nhìn lại, đây không phải là hai thủ hạ vừa được hắn nói bắt người sao? Nhưng bây giờ bọn họ không bắt được ai, không đúng, phải là bọn họ bắt người nhưng thật ra lại bắt chính mình, cả hai bị còng lại với nhau.
– Cậu còn tiếp tục làm càn sao?
La Dân Sinh nổi giận:
– Cậu có biết đây là chuyện lớn có liên quan đến nhân mạng không? Cậu có biết mình đang làm ảnh hưởng đến chuyện công vụ… ….
La Dân Sinh còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy Hạ Thiên vung tay giật áo khoác trên người tên khủng bố, sau đó lão thấy trên người tên kia có cột bom.
– Đừng nhúc nhích.
– Cậu muốn làm gì?
– Mau buông người, thả xuống.
Vẻ mặt Cốc Tử Điền chợt biến đổi lớn, đám người trong đội chống khủng bố cũng vô thức rút súng lục chĩa vào Hạ Thiên, kẻ nào cũng quát tháo rất nghiêm nghị.
– Này, tôi không thích bị súng chĩa vào người.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Cốc Tử Điền:
– Các người nếu không hạ súng, tôi sẽ đánh.
– Buông súng.
La Dân Sinh quát lên, tất nhiên lão nói mọi người buông súng cũng không vì nguyên nhân bị Hạ Thiên uy hiếρ, mà lão biết rõ khi nổ súng thì sẽ sinh ra vụ nổ mạnh, bọn họ cũng chỉ còn đường chết.
Khi nghe lệnh của La Dân Sinh thì đám người Cốc Tử Điền chỉ còn cách thu súng vào, nhưng bộ dạng vẫn như gặp phải đại địch. Cốc Tử Điền đên bên cạnh Hạ Thiên, bộ dạng giống như muốn bảo vệ thủ trưởng, còn đám người còn lại thì vây quanh Hạ Thiên.
– Ông lão, ông nên thông minh một chút.
Hạ Thiên nhìn La Dân Sinh:
– Bây giờ ông đã đồng ý tìm vợ cho tôi chưa?
– Cậu nói người trong tay cậu là phần tử khủng bố sao?
La Dân Sinh hỏi, dù nhìn thấy trên người tên kia có bom, lão có chút tin tưởng, nhưng vấn đề là lão nghĩ thế nào cũng không rõ, tên thanh niên Hạ Thiên kia sao lại làm được như vậy? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí còn chưa đến một phút đã bắt được phần tử khủng bố rồi sao?
– Nói nhảm, hắn không phải phần tử khủng bố thì buộc quanh người nhiều bom như vậy làm gì? Hơn nữa người này vừa mới điện thoại cho ông, chẳng lẽ như vậy còn lầm sao?
Hạ Thiên bất mãn nói, hắn sao có thể bắt lầm người.
La Dân Sinh nhìn điện thoại trên tay, lão nhấn số vừa rồi của tên khủng bố, sau đó lão nghe được tiếng chuông điện thoại vang lên, quả nhiên là điện thoại của người đàn ông kia. Điều này chứng tỏ đây là điện thoại mà tên khủng bố kia vừa gọi.
– Cục trưởng, căn cứ vào tài liệu của chúng ta thì đây chính là một thành viên của tổ chức khủng bố.
Lúc này Cốc Tử Điền cũng khẽ hạ giọng nói, những ngày qua hắn liên lục vây ráp đám khủng bố này, vì vậy nhìn rõ tướng mạo của đối phương thì lập tức nghĩ ra ngay.
– Sao cậu bắt được hắn?
La Dân Sinh không nhịn được phải hỏi, có lời nói của Cốc Tử Điền thì lão cũng tin tưởng thêm vài phần.
– À, thằng ngu này gọi điện thoại cho ông, tôi ở bên cạnh nghe âm thanh của hắn rồi chạy vào siêu thị, căn cứ vào âm thanh của hắn mà tìm ra được vị trí.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
– Này, ông lão, rốt cuộc có giúp tôi tìm vợ không? Nếu không thì tôi đưa hắn về siêu thị.
– Nếu cậu đưa hắn trở về, cậu cũng là một phần tử khủng bố.
Cốc Tử Điền quát lớn, trong lòng thầm cười lạnh, nói đùa à, đưa ra còn đưa về sao?
– Mày muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Cốc Tử Điền:
– Dám đánh đồng anh với phần tử khủng bố, mày có tin anh buộc mày và thằng ngu này lại với nhau, sau đó cho hai đứa chúng mày nổ tan xác không?
Hạ Thiên không đợi Cốc Tử Điền mở miệng mà nhìn La Dân Sinh:
– Này, ông lão, tôi rất bận, nếu không vì vợ thì tôi đã sớm đánh ông. Rốt cuộc ông nói đi, có giup không, nếu không tôi đưa phần tử khủng bố này vào trong siêu thị, sau đó các người tha hồ mà hành động.
– Cậu trai, cậu uy hiếρ tôi sao?
La Dân Sinh có chút căm tức.
– Con bà nó, tôi thèm uy hiếρ ông sao?
Hạ Thiên tức giận nói:
– Tôi không còn thời gian nói nhảm với ông, tôi đưa hắn về.
Hạ Thiên nói xong thì đột nhiên biến mất trước mặt mọi người, sau vài giây hắn lại xuất hiện, nhưng lúc này trên tay hắn đã không còn tên khủng bố như vừa rồi.
Vẻ mặt La Dân Sinh chợt biến đổi, lão vội vàng hỏi:
– Phần tử khủng bố đâu?
– Ngu như lợn, tất nhiên là đưa về chỗ cũ rồi.
Hạ Thiên tức giận nói:
– Ông không muốn giúp tôi tìm vợ, tôi việc quái gì phải giúp ông bắt phần tử khủng bố?
– Cậu… ….
Lúc này trong lòng La Dân Sinh cực kỳ lo lắng, vừa rồi phần tử khủng bố bị bắt ra làm lão cảm thấy khá nhẹ nhõm, nhưng lão cũng không ngờ tên Hạ Thiên kia nói được làm được, bây giờ đã đưa phân tử khủng bố về chỗ cũ.
– Cậu có biết làm vậy sẽ hại chết rất nhiều người không?
La Dân Sinh tức giận chất vấn.
– Người khác chết hay sống là vấn đề của ông? Tôi chỉ quan tâm đến vợ mình mà thôi.
Hạ Thiên không cho là đúng:
– Hừ, tôi không muốn mất thời gian với ông, tôi nói được làm được, sau này nếu gặp mặt ông ở thủ đô, tôi sẽ cho ông ăn đòn.
Hạ Thiên tâm tình không vui vẻ gì, hắn lãng phí nhiều thời gian, cuối cùng một lão già chết không chịu giúp hắn tìm vợ, đúng là mấy lão già ngốc thế này thường không đáng tin.
– Này, đừng quá kiêu ngạo… ….
Cốc Tử Điền lúc này cũng không nhịn được phải lớn tiếng quát lên.
– Đúng rồi, trước tiên phải cho chúng mày ăn đòn rồi tính sau.
Hạ Thiên nhìn Cốc Tử Điền, sau đó hắn nhào tới.
Từng tiếng rên thảm vang lên, kể cả Cốc Tử Điền và đám phần tử chống khủng bố đều ngã lăn xuống đất, kẻ còn đứng duy nhất chính là La Dân Sinh.
– Dừng tay, mau dừng tay.
La Dân Sinh vội vàng quát.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc