Công ty TNHH Y Nhân cũng chẳng phải công ty lớn, thực tế công ty này chỉ có một văn phòng hơn trăm mét vuông ở trong tòa nhà Vọng Kinh, nhân viên đi vào làm cũng chỉ vài chục người, mà Ninh Khiết chính là một nhân viên thiết kế.
Ông chủ công ty là một người đàn ông bốn mươi tuổi, tuy tướng mạo khá bình thường nhưng có khả năng tìm ra nhân tài, dù Ninh Khiết không phải là người đẹp, trước đó cũng không học ngành thiết kế thời trang, nhưng khi hắn nhìn thấy tác phẩm thiết kế của Ninh Khiết thì lập tức nhận người. Tiền lương của Ninh Khiết là năm ngìn một tháng, dù đây cũng không tính là mức lương cao nhưng đối với một sinh viên mới ra trường, hơn nữa còn không phải học ngành thời trang thì tương đối khá.
Điều làm Ninh Khiết coi trọng nhất không phải là tiền lương năm nghìn một tháng, đó chính là sự coi trọng của ông chủ. Y Nhân chẳng phải công ty lớn nhưng ông chủ rất có dã tâm, hắn muốn tạo ra thương hiệu. Thực tế thì công ty ngoài một văn phòng thiết kế, còn có một nhà xưởng và vài cửa hàng tiêu thụ sản phẩm, nhưng trước kia hai nhân viên thiết kế thời trang lại không công tác tốt, bây giờ ông chủ đặt hy vọng lên người Ninh Khiết. Từ khi nàng tiến vào công ty thì ông chủ đã thúc đẩy cách sử dụng nhãn hiệu, thậm chí còn sử dụng tên nàng để đăng ký nhãn hiệu, dùng Ninh Khiết làm nhãn hiệu, đưa quần áo nàng thiết kế tung ra thị trường.
Bây giờ quần áo có nhãn hiệu Ninh Khiết lại được ưa chuộng, tiếng vọng tương đối khá, điều này làm cho Ninh Khiết trở thành người quan trọng của công ty Y Nhân.
Cũng vì vậy mà khi Ninh Khiết đưa Hạ Thiên vào công ty, tuy không ít người có biểu cảm ngạc nhiên nhưng thật sự không ai dám nói gì, bọn họ cũng không muốn đắc tội với Ninh Khiết.
Tất nhiên cũng phải có ngoại lệ.
– Ơ, Ninh Khiết, đây là bạn trai của cô sao?
Một giọng nói quyến rũ truyền vào tai mọi người:
– Không tệ lắm, dáng người phong nhã, rất xứng đôi.
Nói chuyện là một người phụ nữ hai mươi lăm hai mươi sáu, bộ dạng có chút xinh đẹp, cách ăn mặc cũng rất mốt, bộ dạng giống như hận không thể bày ra tất cả bộ vị “ngon ăn” của mình.
Đám người trong văn phòng không khỏi nhìn về phía người phụ nữ này, vẻ mặt ai cũng có chút kỳ quái, người này luôn là như vậy. Mọi người nghe câu trước thì còn cảm thấy có vẻ tán thưởng, nhưng nếu nghe câu sau lại hiểu ra, đây không phải là tán thưởng, là châm chọc.
Giống như bây giờ, người phụ nữ này tỏ ra tán thưởng Ninh Khiết có bạn trai đẹp trai, nhưng câu nói cuối cùng, nàng nói rất xứng đôi, rõ ràng đang mắng người.
Người nào cũng biết Ninh Khiết có tật chân, mắt cũng lờ mờ như người mù, nếu nói tên thanh niên kia xứng đôi với Ninh Khiết, như vậy còn đẹp trai gì sao?
– Đỗ Tinh, cô không cần phải quan tâm, cậu ấy không phải là bạn trai của tôi.
Ninh Khiết dùng giọng không cao hứng nói, trong công ty có vài chục người nhưng Đỗ Tinh này luôn chọc khoáy nàng.
Đỗ Tinh thích gây khó cho Ninh Khiết cũng vì một nguyên nhân rất đơn giản, nàng phát hiện ông chủ rất coi trọng Ninh Khiết, điều này uy hiếρ nghiêm trọng đến địa vị của nàng trong công ty. Nếu chẳng phải Ninh Khiết không xinh đẹp, sợ rằng còn sợ Ninh Khiết thay thế luôn cho nàng từ lâu rồi.
Đỗ Tinh cũng giống như Ninh Khiết, là một trong ba nhân viên thiết kế của công ty, nàng ở công ty chẳng có địa vị gì, nhưng nàng không chỉ đơn giản là nhân viên thiết kế, nàng còn là một món hàng trên giường cho ông chủ, có thể nói là phòng nhì. Trong công ty nàng thậm chí còn cho rằng mình là bà chủ, vì vậy mà ngoài ông chủ, tất nhiên nàng sẽ không nhường chức thứ hai cho bất kỳ kẻ nào khác.
– Này Ninh Khiết, có bạn trai cũng có gì đâu? Cô vất vả lắm mới có được một bạn trai, sao phải phủ nhận?
Đỗ Tinh dùng giọng kỳ quái nói:
– Thật ra tôi cảm thấy hai ngườ cực kỳ xứng đôi, cô xem hắn… ….
– Ánh mắt của cô có vấn đề à?
Đột nhiên một âm thanh bất mãn vang lên cắt ngang lời Đỗ Tinh:
– Chị ấy bị cận, chẳng lẽ cô còn cận hơn? Cô xem tôi và chị ấy xứng đôi ở điểm nào?
Người mở miệng tất nhiên là Hạ Thiên, hắn bị Đỗ Tinh nói xứng đôi với Ninh Khiết, tất nhiên sẽ rất bất mãn. Người phụ nữ ngu ngốc này có ánh mắt quái quỷ gì vậy? Hắn đẹp trai lồng lộng thế này mà nói xứng đôi với Ninh Khiết sao?
– Đừng làm phiền tôi, kẻo tôi đánh người bây giờ.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Đỗ Tinh, sau đó hắn quay đầu nhìn Ninh Khiết:
– Đừng quan tâm đến cô ta, chị mau giúp tôi vẽ hình vợ.
– Được.
Ninh Khiết khẽ gật đầu, nàng vốn không quan tâm đến Đỗ Tinh, nhưng Đỗ Tinh là âm hồn không tan, lúc nào cũng quấn lấy nàng.
Ninh Khiết nhanh chóng đi đến vị trí của mình, nàng khởi động máy tính rồi nói với Hạ Thiên:
– Cậu chờ chút.
– Này, muốn đánh người sao? Anh thử xem? Đúng là đồ nhà que ở đâu ra, cho rằng đây là góc núi muốn làm gì thì làm sao?
Đỗ Tinh lại đuổi theo, nàng bắt đầu mở miệng châm chọc Hạ Thiên, nhưng nàng còn chưa kịp nói dứt lời thì đã kêu lên thảm thiết:
– Á… ….
– Đúng là thích ăn đòn.
Hạ Thiên đạp ngã Đỗ Tinh, sau đó bất mãn nói một câu.
Ninh Khiết không khỏi ngẩn ngơ, đám người trong văn phòng cũng ngẩn ngơ, người này thật sự muốn đánh Đỗ Tinh sao?
Đỗ Tinh nhanh chóng nổi điên, tên nhà quê này dám đánh nàng sao?
– Cậu dám đánh tôi sao? Cậu biết tôi là ai không? Cậu biết đánh tôi có hậu quả gì không? Tôi nói cho cậu biết… ….
Đỗ Tinh bò lên, sau đó điên cuồng gào lên với Hạ Thiên.
– Cô đúng là quá phiền.
Hạ Thiên tung một đá đạp văng Đỗ Tinh ra vài mét, trực tiếp bay ra ngoài cửa văn phòng công ty.
Khoảnh khắc này đám nhân viên công ty đều trợn mắt há mồm, Ninh Khiết từ đâu mang về một người thế này, đúng là quá sức hùng mạnh.
– Á… ….
Đỗ Tinh ngã lăn ra ngoài hành lang, nàng kêu lên một tiếng đau khổ, nhưng lúc này nàng không vào, mọi người chợt nghe được âm thanh nàng gọi điện thoại:
– Đây là tòa nhà Vọng Kiều, nơi đây có tội phạm giết người.
Ninh Khiết dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, tuy Đỗ Tinh ngoài kia đang nói bậy nhưng nàng vẫn cảm thấy Hạ Thiên rất có thể là tội phạm giết người.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc