– Dù sao chị ấy cũng sẽ đến tìm mình trị thương mà, không sợ chị ấy chạy mất.
Hạ Thiên thật cũng chẳng ưu sầu gì cả, bây giờ hắn cũng không có thời gian để mà ưu sầu nữa, nguyên cả một đêm không ngủ giờ hắn đã buồn ngủ lắm rồi, ngủ trước rồi hãy tính sau.
Hạ Thiên nằm xuống giường ngủ, hắn vẫn còn chưa ngủ thì chuông điện thoại của hắn lại vang lên.
Cầm điện thoại lên xem thì thấy màn hình hiện lên số điện thoại của Mộc Hàm, tuy có chút mệt mỏi muốn ngủ nhưng Hạ Thiên vẫn lập tức nghe máy:
– Vợ à, nhớ em phải không?
– Hạ Thiên, tao tin Mộc Hàm đang nhớ mày đấy.
Trong điện thoại vọng lại tiếng của một người đàn ông.
Hạ Thiên sững sờ sau đó phẫn nộ:
– Đồ ngốc mày là ai hả? Điện thoại của vợ tao sao ở chỗ mày?
– Tao là Lý Minh Quang, Lý Minh Hạo chết trong tay mày chính là em trai tao.
Giọng nói trong điện thoại rất bình tĩnh.
– Nếu như mày còn muốn gặp Mộc Hàm thì hãy đến kinh thành tìm tao đi!
Không cho Hạ Thiên có cơ hội nói gì nữa, Lý Minh Quang đã cúp máy rồi.
Cơn buồn ngủ của Hạ Thiên lập tức tan biến, hắn từ trên giường nhảy bật dậy, hắn vô cùng giận dữ, lại là tên khốn nhà Lý gia, hắn lần này nhất định phải khử tên khốn Lý gia này!
Tại một nơi nào đó ở Kinh Thành.
Lý Minh Quang buông điện thoại của Mộc Hàm xuống nói:
– Có tin của Mộc Hàm chưa?
– Vẫn chưa.
Một đàn ông sau lưng hắn đáp.
– Có điều chúng tôi đã phong tỏa hết tất cả con đường rời khỏi kinh thành, cô ta không thể nào rời khỏi kinh thành được đâu.
– Rất tốt.
Lý Minh Quang chậm rãi gật đầu.
– Bắt đầu từ hôm nay giám sát tất cả những người đến kinh thành, trọng điểm tại các sân bay và trạm ga, một khi phát hiện ra dấu tích của Hạ Thiên thì lập tức báo cho tôi.
– Rõ!
Người đàn ông thanh niên đó vội đáp.
Im lặng một hồi Lý Minh Quang lại hỏi:
– Có tin của Triệu Minh Phong không?
– Không có, bên Triệu gia cũng không có tin tức gì, thấy hơi kỳ lại hình như người của Triệu gia cũng chẳng có ai chú ý đến chuyện này.
Người đàn ông thanh niên đó đáp.
– Sự việc có chút không bình thường, bảo người theo dõi bên Triệu gia, đặc biệt là động tĩnh của Triệu Công Tử.
Lý Minh Quang suy nghĩ rồi nói.
– Vâng, đại thiếu gia.
Người đàn ông đó đáp.
– Được rồi, ngươi đi ra đi.
Lý Minh Quang khoát khoát tay.
Người thanh niên đó đáp một tiếng rồi quay người đi ra.
Lý Minh Quang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thần sắc có chút u ám.
Thành phố Giang Hải, Kiều gia, biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
– Hạ Thiên, cậu thật sự muốn đi Kinh Thành ngay sao?
Kiều Đông Hải nhịn không được hỏi một câu, hắn vừa mới nhận được tin Hạ Thiên muốn đi kinh thành liền lập tức chạy đến đây.
– Không sai, tôi muốn đi tìm cái đám Lý gia suốt ngày chỉ biết tìm tôi gây phiền phức trừ khử hết!
Hạ Thiên vẻ mặt bất mãn nói.
– Nhưng mà…
Kiều Đông Hải tựa hồ còn muốn khuyên Hạ Thiên thay đổi chủ ý, theo như hắn thấy Lý gia ở kinh thành vô cùng hùng mạnh, một mình Hạ Thiên đi kinh thành quả thực chính là tự chui đầu vào lưới, nếu như là ở thành phố Giang Hải thì cái gọi là cường long khó áp đầu xà, Kiều gia thật cũng không phải sợ Lý gia như vậy, nhưng nếu Hạ Thiên đi kinh thành thì Kiều gia cơ bản không giúp được gì cả.
Kiều Tiểu Kiều lúc này lại mở miệng:
– Đại ca, hay là sắp xếp giúp chồng em đi, đặt vé máy bay đi kinh thành nhanh nhất.
So sánh với Kiều Đông Hải, Kiều Tiểu Kiều đương nhiên càng hiểu Hạ Thiên hơn, nàng biết Hạ Thiên đã quyết định đi kinh thành thì hắn sẽ không bao giờ thay đổi chủ ý, cái này cũng rất bình thường, bây giờ Mộc Hàm đã xảy ra chuyện ở kinh thành, Hạ Thiên không thể không đi.
– Được rồi, để anh sắp xếp.
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ.
– Chồng à, cho em mượn điện thoại di động của anh tí.
Kiều Tiểu Kiều lại mở miệng nói.
Hạ Thiên gật gật đầu để nàng muốn làm gì thì làm.
Kiều Tiểu Kiều cầm điện thoại của Hạ Thiên đi lên lầu, chỉ qua mấy phút sau nàng đã đi xuống lại đưa di động đưa cho Hạ Thiên:
– Chồng à, lần trước chị Hàm có đưa cho anh một số tư liệu của Lý gia, em lưu hết tư liệu đó vào điện thoại di động của anh rồi, sau khi anh đến kinh thành sau thì hãy xem tư liệu trước đã, à, giờ em dạy cho anh biết làm thế nào để dùng điện thoại di động xem tư liệu trong đó.
– Được.
Hạ Thiên dưới sự chỉ dẫn của Kiều Tiểu Kiều rất nhanh chóng học được làm thế nào để xem tư liệu trong điện thoại di động, sau đó hắn liền tìm tư liệu của Lý Minh Quang trước.
Lý Minh quang, 30 tuổi, đội trưởng đại đội đặc chủng Hắc Báo, tinh thông võ thuật, là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi thế hệ này của Lý gia.
Những tư liệu cơ bản Hạ Thiên lấy được ở trên đương nhiên trong đó còn có ảnh chụp của Lý Minh Quang, điều này cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần Hạ Thiên nhìn thấy Lý Minh Quang là có thể nhận ra hắn, tuy nhiên lần này Hạ Thiên đi kinh thành, là muốn trừ khử toàn bộ người nhà Lý gia, có điều người mà hắn giải quyết đầu tiên chắc chắn là tên khốn Lý Minh Quang này!
– Hạ Thiên, một giờ sau sẽ có chuyến bay đi kinh thành, chỉ có điều chỉ còn khoan phổ thông, nếu như cậu đồng ý chờ thì có thể đợi đến chuyến bay hai giờ sau, chuyến bay đó còn khoan hạng nhất.
Lúc này Kiều Đông Hải cũng cúp điện thoại nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên không chút suy nghĩ đã nói:
– Tôi muốn ngồi chuyến bay sớm nhất đó!
Hạ Thiên trước giờ chưa đi máy bay lần nào vốn cũng chẳng rõ khoan bình thường với khoan hạng nhất có gì khác nhau, hắn chỉ muốn mau chóng chạy đến kinh thành giết quách tên Lý Minh Quang đó cứu Mộc Hàm về, sau đó sẽ giết toàn bộ người nhà Lý gia, cuối cùng là dẫn Mộc Hàm trở về Giang Hải.
– Vậy được.
Kiều Đông Hải có chút bất đắc dĩ gật đầu.
– Hạ Thiên, cậu có chuyện gì cần nói thì cứ nói, có hành lý gì cần đem theo thì chuẩn bị cho tốt, tôi đợi để đưa cậu đến sân bay, từ đây đến sân bay cần bốn mươi phút, vẫn còn kịp đó.
– À, tôi chẳng cần chuẩn bị gì cả.
Hạ Thiên chỉ đem theo một cái thẻ ngân hàng có tiền trong đó, sau đó đem theo di động, còn những thứ khác hắn thấy không cần thiết phải mang theo.
Dừng một chút, Hạ Thiên nói với Kiều Tiểu Kiều:
– Vợ à, em nói với cảnh sát xinh đẹp tỷ tỷ, chị Mộng và chị Hinh một tiếng, nói là anh phải kinh thành vài ngày, sẽ nhanh trở lại thôi, bảo bọn họ phải nhớ tới anh đó!
– Chồng à, anh yên tâm, em sẽ nói với bọn họ.
Kiều Tiểu Kiều gật gật đầu, cuối cùng vẫn phải có chút không yên tâm dặn dò.
– Chồng à, kinh thành không giống như ở Giang Hải, hãy nhớ lời em nói, bất kể anh làm chuyện gì cũng không được để cho người khác tóm được cán đuôi.
– Ừm, anh biết rồi.
Hạ Thiên thuận miệng đáp một câu.
– Vợ yên tâm đi, qua vài ngày anh sẽ trở về.
Hạ Thiên vốn không cảm giác được mình sẽ ở lại kinh thành bao lâu, giải quyết chuyện Lý gia mà thôi, cùng lắm là cần mấy ngày chứ mấy, nói xong câu này hắn nhìn qua Kiều Đông Hải:
– Chúng ta đi thôi!
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc