Ninh Khiết nhìn lên giường rồi không khỏi nhớ đến tình hình lần trước Hạ Thiên chữa bệnh cho mình, vì vậy mà có chút bất an, nàng có chút do dự, cuối cùng dùng giọng không yên hỏi:
– Có cần cởi quần áo hay không?
– Tất nhiên rồi.
Hạ Thiên trả lời hầu như không chút do dự.
– Sao? Phải…Phải cởi quần áo à?
Gương mặt Ninh Khiết chợt đỏ ửng, lần trước nàng cởi sạch tất cả, nhưng khi đó nàng là một người phụ nữ xấu, trong lòng cũng không cảm thấy xấu hổ như bây giờ. Nhưng tình hình lúc này là không giống, bây giờ là cô nam quả nữ, nếu nói nàng phải nằm trước mặt hắn không mảnh vải che thân, điều này có hơi khó khăn.
– Quỷ keo kiệt, sao chị dông dài như vậy? Chị chưa cởi bao giờ sao? Tôi cũng chưa phải chẳng từng xem, có gì mà không được.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
– Nếu chị tiếp tục nhỏ mọn, tôi sẽ không chữa bệnh.
– Tôi…Tôi chỉ không quen mà thôi.
Ninh Khiết giải thích, sua đó nàng khẽ cắn môi:
– Được, tôi cởi.
Ninh Khiết hít vào một hơi thật sâu rồi nhanh chóng cởi quần áo trên người, sau đó nàng nằm trên giường không mảnh vải che thân, nhưng hai mắt lại nhắm chặt, nàng thật sự không dám nhìn hạ thiên.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết ở trên giường một lúc rồi lầm bầm:
– Sau khi quỷ keo kiệt luyện công thì dáng người tốt hơn trước kia một chút, cân xứng hơn trước.
Tuy Hạ Thiên nói không lớn nhưng Ninh Khiết vẫn nghe thấy rất rõ ràng, nàng rất muốn nói chuyện nhưng cuối cùng xấu hổ không nên lời.
– Ngực tuy không lớn nhưng rất xinh, chân cẳng cũng ngon…
Hạ Thiên bắt đầu soi mói.
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được:
– này, cậu đừng nói nữa có được không?
– À, bây giờ chị nằm sấp xuống.
Hạ Thiên lại nói một câu.
Lúc này Ninh Khiết rất nghe lời, nàng tranh thủ lật người nằm sấp xuống giường, nàng cũng rất xấu hổ khi nằm ngữa ra như vừa rồi.
– Mông hình như đầy đặn hơn một chút.
Hạ Thiên lại nói.
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì hận không thể tìm lỗ chui vào, lưu manh chết tiệt này, không phải cố ý đến làm nhục nàng đấy chứ?
Cuối cùng Ninh Khiết còn cảm thấy một bàn tay nóng bỏng úp lên mông, nàng thấy Hạ Thiên dùng tay đè lên mông mình, cuối cùng còn bình luận một câu:
– Tính đàn hồi rất tốt.
– Này, rốt cuộc cậu làm gì vậy?
Ninh Khiết cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng đột nhiên ngồi lên, sua đó kéo mền trùm lên người.
– Quỷ keo kiệt, hôm nay chị đã hào phóng cởi sạch sẽ nằm trên giường cho tôi xem, tất nhiên tôi phải thử hàng, nếu không chẳng phải sẽ phải xin lỗi chị sao?
Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội.
– Này, cái gì là cho cậu xem? Là cậu muốn tôi cởi ra.
Ninh Khiết bị chọc tức.
– Đúng vậy, tôi bảo chị cởi ra, sau đó tôi chữa bệnh cho chị, nhưng tôi đã trị xong mà chị còn nằm yên bất động, tất nhiên tôi có thời gian rảnh thì phải thưởng thức một chút cho mãn nhãn.
Hạ Thiên nói năng rất hùng hồn:
– Này, quỷ keo kiệt, chị nên vui sướng mới đúng, thân thể của người bình thường tôi chẳng thèm nhìn, nếu không phải bây giờ dáng người của chị không tệ, tôi sẽ chẳng thèm quan tâm. Nhưng thân hình của chị vẫn còn chưa đẹp bằng các bà vợ của tôi, chị nên cố gắng rèn luyện thân thể, như vậy sẽ có ngày mài sắt nên kim.
– Cậu.
Ninh Khiết tức giận và ngây người:
– Cái gì? Cậu nói đã chữa xong cho tôi rồi sao?
– Đúng vậy, bây giờ chị có thể tự thấy được kết quả, có phải đã hết lạnh từ tận đáy lòng rồi chưa?
Hạ Thiên lười biếng nói.
Ninh Khiết cảm thấy cơ thể mình thật sự có chút biến hóa, hình như nàng không còn cảm thấy quá lạnh. Đặc biệt là chiều nay nàng quấn chăn và cảm thấy cực kỳ giá lạnh, nhưng bây giờ nàng cũng quấn chăn, đã cảm thấy ấm áp.
– Cậu…Lần này cậu chữa nhanh như vậy, rõ ràng không giống như lần trước, lúc này căn bản chẳng phải cởi quần áo, có phải vậy không?
Ninh Khiết tức giận hỏi.
– Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
– Vậy sao cậu còn bắt tôi cởi ra?
Ninh Khiết lập tức tức giận phát ngất.
– Chẳng qua chỉ muốn xem dáng người của chị thế nào mà thôi.
Hạ Thiên hời hợt nói:
– Này, quỷ keo kiệt, tôi đã chữa bệnh tốt cho chị, tôi đi đây.
Hạ Thiên nói xong thì xoay người bỏ đi, Ninh Khiết tức đến mức muốn đuổi đánh hắn, nhưng vấn đề là bây giờ nàng đang tя͢ần ͙ȶя͢uồng, không thể nào chạy theo. Hơn nữa dù nàng chạy theo thì cũng tám phần không đánh lại Hạ Thiên, vì vậy nàng chỉ biết trốn trên giường, không cử động.
Lúc này Hạ Thiên đã đi đến bậc cầu thang, hắn lầm bầm nói:
– Ai bảo quỷ keo kiệt chị dám gạt tôi? Tất nhiên tôi phải gạt chị cởi sạch quần áo.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi dùng giọng khó hiểu thầm nói một câu:
– Tống Ngọc Mị chết tiệt kia rốt cuộc có ý gì? Sao lại đưa nhiều âm hỏa sang người Ninh Khiết như vậy? Chẳng lẽ chị ta muốn chuyển tất cả âm hỏa của mình sang Ninh Khiết? Nếu thật sự là như vậy thì quỷ keo kiệt thật sự rất đáng thương.
Hạ Thiên quyết định trước tiên không nghĩ đến vấn đề này, nếu thật sự là như vậy thì sau này Ninh Khiết chắc chắn sẽ còn đến tìm hắn.
Hạ Thiên nhanh chóng xuống lầu sáu, hắn chuẩn bị đến thăm Kiều Tiểu Kiều. Nhưng hắn còn chưa đến bên ngoài phòng Kiều Tiểu Kiều thì nghe được một âm thanh quen thuộc:
– Ủa, tiểu bại hoại, cậu biết chị đến rồi à? Chị còn chưa điện thoại cho cậu, sao cậu biết mà đến đón?
Khi âm thanh vang lên thì một bóng trắng phóng về phía Hạ Thiên, sua đó một thân thể mềm mại thơm ngát phóng vào ngực hắn. Hắn thuận tay ôm lấy nàng, trong lòng thầm nghĩ, chị Mộng đến quá nhanh.
– Đúng vậy, chị Mộng, tôi cảm thấy chị sắp đến, vì vậy đến đón chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
– Hì hì, tiểu bại hoại, thấy cậu ngoan, chị không giận cậu. À, đúng rồi, chị còn chưa ăn cơm, cậu đưa chị đi ăn, sau đó dẫn chị đi chơi, chút nữa quay về chị cho cậu ăn bánh bao.
Liễu Mộng dùng giọng quyến rũ và dễ nghe nói.
– Được, tôi đưa chị đi.
Hạ Thiên lập tức nói.
– Hạ tiên sinh.
Lúc này vài âm thanh vang lên, là một đám có nam có nữ, rõ ràng cùng đến với Liễu Mộng.
– Trước tiên các người đến tìm Tiểu Kiều, chị ra ngoài chơi với tiểu bại hoại cái đã.
Liễu Mộng nhanh chóng phân phó một câu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên xuống lầu:
– Tiểu bại hoại, chúng ta đi thôi, chị đói lắm rồi.
Hạ Thiên cũng bỏ qua ý nghĩ đi tìm Kiều Tiểu Kiều, hắn đưa Liễu Mộng đến nhà hàng của khách sạn ở lầu một. Khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì đám nhân viên phục vụ chợt hoảng hồn, người kia lại đến dùng cơm nữa rồi.
– Tiểu bại hoại, chị không muốn dùng cơm ở đây, đổi chỗ khác đi.
Liễu Mộng nói một câu.
Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt cảm kich nhìn về phía Liễu Mộng, người đẹp kia đúng là quan thế âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc