Vân Thanh có chút suy tư, cuối cùng nàng cũng đồng ý.
– Được, vậy lát nữa gặp lại.
Viên Thế Tài ở đầu dây bên kia có chút vui mừng.
– Lát nữa gặp.
Vân Thanh nói một tiếng rồi cúp điện thoại.
Âm thanh không tính là vui sướng của Hạ Thiên đã truyền đến:
– Chị Vân Thanh, tên ngốc Viên Thế Tài kia là ai? Chị cùng hắn gặp mặt làm gì? Muốn cứu Thạch Trường Canh ra thì chỉ cần nói một tiếng với tôi là được.
Hạ Thiên biết rõ Thạch Trường Canh còn bị giam giữ, vì trước khi hắn đến với Vân Thanh đã được Kiều Tiểu Kiều nói về vấn đề này. Sau khi hắn chỉ dạy Tôn Hinh Hinh luyện công thì không có việc gì làm, hắn định đi tìm tẩy tủy cho những bà vợ chưa được tẩy tủy, nhưng Kiều Tiểu Kiều lại nói sự việc Vân Thanh chưa được giải quyết, vì vậy hắn quyết định đến chỗ Vân Thanh.
– Tôi cũng không quen biết gì hắn ta.
Vân Thanh cũng không gạt Hạ Thiên, nàng nói rõ từ khi biết và những cuộc điện thoại với Viên Thế Tài trước đó của Hạ Thiên, cuối cùng nàng còn nói:
– Thật ra tôi đã gặp mặt hắn ở ủy ban kỷ luật, có lẽ hắn thật sự có đường đi ở ủy ban kỷ luật, tóm lại tôi đã đồng ý thì cũng nên đi gặp. Nếu biện pháp của hắn thành công thì tốt, không thể thực hiện được cũng chẳng sao, tôi sẽ nói rõ ràng với hắn, đừng làm phiền tôi nữa.
Vân Thanh dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Cậu theo với tôi chứ?
– Chị Vân Thanh, tất nhiên tôi sẽ đi cùng chị.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Tôi thấy tên ngốc kia chắc chắn không có biện pháp gì, tám phần là có ý đồ bất lương với chị, tên ngốc kia có ý với vợ tôi, tất nhiên tôi sẽ cho hắn biết tay.
– Cậu cũng đừng động cái là xử lý người khác, hắn ta cũng chưa làm gì tôi, tóm lại chúng ta nên đến đó xem thế nào, đến lúc đó cậu cũng đừng đánh nhau với người ta.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ, nàng cũng rất thừa nhận với ý kiến của Hạ Thiên, Viên Thế Tài kia tám phần có ý đồ với nàng, nhưng dù sao nàng cũng đưa Hạ Thiên theo, đến lúc đó dù Viên Thế Tài có ý đồ cũng phải thay đổi.
– Được rồi, đến xem tên ngốc kia có bộ dạng thế nào, nếu bộ dạng cần ăn đòn thì sẽ cho một trận.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn bế Vân Thanh lên:
– Chị Vân Thanh, trước tiên tôi giúp chị mặc quần áo.
Hạ Thiên mất vài phút mặc quầo áo tử tế cho Vân Thanh, sau đó hắn tự mặc cho mình.
– Các người tạm thời ở lại đây, đừng đi theo.
Vài phút sau Hạ Thiên và Vân Thanh cuối cùng cũng đi ra phòng ngủ, khi đi ra ngoài cửa thì hắn nói với đám vệ sĩ vài câu, sau đó hai người cùng nhau bỏ đi.
Quán trà Tình Mính.
Viên Thế Tài và Diêu Phương đang đứng nói chuyện ngoài cửa, sau khi điện thoại xong thì Viên Thế Tài mới nhớ mình còn chưa nói số phòng cho Vân Thanh, sợ nàng không tìm được, vì vậy hắn kéo Diêu Phương chờ trước cổng.
– Này Thế Tài, anh không đáng làm như vậy.
Diêu Phương phàn nàn, bên ngoài này gió khá lớn.
– Đây cũng thể hiện sự tôn trọng với cô ấy.
Viên Thế Tài cười nhạt một tiếng:
– Diêu Phương, ý kiến của cậu quả nhiên không sai, bây giờ Vân Thanh tình nguyện đến gặp tôi, khó chối bỏ công lao của cậu.
– Này, đừng nói đến công lao gì đó, bây giờ tôi chỉ hy vọng tiểu tử Hạ Thiên và Vân Thanh kia không có quan hệ gì, nếu không sự việc sẽ cực kỳ phiền toái.
Diêu Phương thở dài, bây giờ hắn có chút hối hận vì đưa ra ý kiến cho đối phương.
– Cậu yên tâm đi, dù thật sự có phiền toái thì không có quan hệ gì với cậu.
Viên Thế Tài không cho là đúng, sau đó chợt vui mừng:
– Cô ấy đến rồi.
Một chiếc xe con dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, một người đẹp xinh đẹp gợi cảm cao ráo tuyệt vời nhưng ăn mặc tướng đối bảo thủ bước xuống xe. Viên Thế Tài chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đối phương là Vân Thanh.
– Con bà nó.
Diêu Phương cũng nhìn qua rồi nói ra một câu thô tục, vì hắ thấy trong xe còn có một người đàn ông bước ra.
Vào thời điểm khí trời lạnh toát thế này mà tên đàn ông kia vẫn mặc một bộ trang phục như mù hè, sau khi xuống xe lại ôm lấy vòng eo thon của Vân Thanh. Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân để Diêu Phương phải nói ra lời thô tục, chẳng phải hắn hâm mộ diễm phúc của đối phương, mà hắn nhận ra người kia chính là Hạ Thiên.
– Sợ cái gì trời trao của đó.
Diêu Phương thật sự rất khó hiểu, trước đó hắn chỉ nghĩ rằng Vân Thanh có thể là phụ nữ của Hạ Thiên, nhưng bây giờ chẳng còn là nghi ngờ, đây là sự thật thấy tận mắt.
Diêu Phương quay đầu nhìn Viên Thế Tài, lúc này hắn phát hiện ra cảm giác vui sướng của đối phương đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự ẩn giấu. Rõ ràng, tuy trước đó Viên Thế Tài có nói nếu Hạ Thiên là đàn ông của Vân Thanh, hắn sẽ vẫn tranh chấp, nhưng đến khi hắn thật sự phát hiện Vân Thanh đã có chủ, hơn nữa người đàn ông đó là Hạ Thiên thì tâm tình cực kỳ không xong.
– Thế Tài, coi như xong.
Diêu Phương không nhịn được phải nói một câu, tuy dáng người Vân Thanh có thể nói là cực tốt, nhưng vì một con đàn bà mà đắc tội với Hạ Thiên thì không đáng. Hắn cũng là người đến từ thủ đô, đã từng nghe qua danh tiếng của Hạ Thiên, đây là cơn ác mộng ở thủ đô, đắc tội với hắn sẽ mang họa cửa nát nhà tan.
– Tôi đã nói rồi, tôi và hắn sớm muộn gì cũng có tranh chấp, vì vậy không có gì quá lo.
Viên Thế Tài thản nhiên nói, vẻ mặt đã khôi phục lại như thường, trên mặt lại lộ ra nụ cười. Sau đó hắn tiến lên đón Vân Thanh:
– Chào cô, Vân tiểu thư.
Viên Thế Tài không chờ Vân Thanh nói chuyện, hắn nhìn về phía Hạ Thiên nói:
– Chào cậu, tôi là Viên Thế Tài, cậu là bạn trai của Vân tiểu thư sao?
– Tôi là Hạ Thiên, là chồng của chị Vân Thanh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Viên Thế Tài:
– Này, tôi cảnh cáo anh, đừng có ý với vợ tôi, nếu không tôi cho ăn đòn.
– Hạ Thiên sao?
Viên Thế Tài ra vẻ kinh ngạc:
– Là Hạ Thiên xuân hạ thu đông kia sao?
– Đúng vậy, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Viên Thế Tài:
– Này, anh biết tôi sao?
– Tôi đã sớm nghe qua đại danh của Hạ tiên sinh ở thủ đô.
Viên Thế Tài mỉm cười, sau đó hắn lại tỏ ra mê hoặc:
– Nhưng, Hạ tiên sinh thật sự là chồng của Vân tiểu thư sao?
– Nói nhảm, tất nhiên là thật.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Viên Thế Tài:
– Anh có ý kiến gì sao? Nếu có thì tôi cho ăn đòn.
– Cậu đừng động cái là đánh người.
Vân Thanh không nhịn được phải khẽ nhắc nhở Hạ Thiên.
– Hạ tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý kiến gì.
Viên Thế Tài cười nhạt một tiếng:
– Chẳng qua tôi cảm thấy Vân tiểu thư chắc chắn có ý kiến.
– Viên tiên sinh, tôi thấy anh hiểu lầm rồi.
Vân Thanh đón lời:
– Sao tôi lại có ý kiến? Hạ Thiên là chồng tôi, đây là sự thật.
– À, xấu hổ quá, xem như tôi chưa nói qua.
Trong mắt Viên Thế Tài nhanh chóng lóe lên chút ghen ghét, sau đó tiếp tục hỏi:
– Chúng ta vào dùng trà, đã pha rất tốt, người bạn ủy ban kỷ luật của tôi ở bên kia, chúng ta vào trong nói chuyện.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc