Hạ Thiên không muốn bỏ qua như vậy, bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ tình huống, cũng không biết tên chủ nhà kia ở đâu, nếu không hắn đã đi tính sổ với đối phương.
– Tôi không dễ bị người ta ức hiếρ, nhưng bây giờ không muốn so đo với hắn.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói, nghe Hạ Thiên nói mình là vợ hắn, tâm tình của nàng đã tốt lên rất nhiều. Nhiều ngày bàng hoàng giông như biến mất, giọng điệu của nàng cũng trở nên dịu dàng hơn:
– Hạ Thiên, chuyện này tính sau, tôi thật sự đã lâu không cùng cậu, tôi…Tôi rất nhớ cậu, chúng ta đi khách sạn nhé?
– Được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, nghe nói chị Hinh mướn đi mướn phòng thì hắn quyết định buông tha cho tên chủ nhà ngu ngốc kia, đánh người dù sao cũng không quan trọng bằng vợ, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là đi mướn phòng khách sạn với vợ.
Sau khi đạt thành ý kiến thì mười phút sau hai người đã ở trong khách sạn, sau khi đóng kỹ cửa phòng, kéo màn cửa thì Tôn Hinh Hinh chủ động cởi dây áo của mình, động tác thong thả nhưng tương đối mê người, đây là lần đầu tiên nàng dùng phương pháp to gan như vậy để chủ động dụ dỗ đàn ông của mình.
Tôn Hinh Hinh khẽ uốn éo cơ thê, đây là những gì nàng học được trên mạng, khi xem thì nàng thấy những phụ nữ có chút phóng đãng thường làm như vậy, bây giờ nàng muốn sử dụng nó để thu hút đàn ông của mình. Lúc này nàng chẳng cảm thấy có gì không đúng, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, điều nàng lo lắng nhất chính là không biết Hạ Thiên có cảm thấy đẹp đẽ hay không.
Nhưng Tôn Hinh Hinh chỉ cần nhìn ánh mắt nóng bỏng của Hạ Thiên cũng thấy rõ, mình thành công, hắn rõ ràng rất thích như vậy. Lúc này hắn chợt đẩy nàng xuống giường có chút thô lỗ, cũng dùng sức rất mạnh để dung hợp với nàng cùng một thể, khi đó nàng cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cuối cùng nàng cũng xác nhận Hạ Thiên còn thích mình.
Mùi hương mê người nhanh chóng lan tỏa cả gian phòng, Tôn Hinh Hinh cố gắng buông thả, vong tình bùng lên, nàng cực kỳ phối hợp, không lo lắng.
Rất lâu sau.
Tôn Hinh Hinh ghé vào lồng ngực Hạ Thiên không còn chút sức lực, gương mặt kiều diễm cực kỳ thỏa mãn, nàng dùng ánh mắt đẹp nhìn Hạ Thiên, cực kỳ nhu tình.
– Hạ Thiên, lần này cậu ra nước ngoài làm gì?
Tôn Hinh Hinh khẽ hỏi:
– Sao đi lâu vậy mới về?
– À, có một tên ngốc dám đối phó vợ tôi, vì vậy tôi ra nước ngoài để xử lý hắn, sau đó không thể nào đi máy bay về, chỉ còn cách đi du thuyền, ở trên biển cả tháng trời.
Hạ Thiên giải thích:
– Trên đời này có rất nhiều người đố kỵ với tôi, bọn họ thường gây khó khăn cho tôi. Nhưng chị Hinh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ chị, tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm ra tên khốn đứng phía sau vụ tông xe vào chị trước đó, chị là vợ tôi, không ai có thể làm chị tổn thương.
Hạ Thiên nói đến đây thì xoay người, hắn đặt Tôn Hinh Hinh xuống bên dưới.
– Đừng, đến tối sẽ tiếp tục.
Tôn Hinh Hinh rất hoảng sợ, Hạ Thiên vẫn còn mê mẩn thân thể nàng, điều này làm nàng rất vui, nhưng khi phát hiện đối phương lại muốn một lần nữa thì nàng vô thức từ chối:
– Bây giờ tôi không còn chút sức lực nào.
– Chị Hinh, chị sẽ nhanh chóng có lực.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn rời khỏi cơ thể của Tôn Hinh Hinh, tìm quần áo.
– Cậu muốn đi sao?
Khi thấy Hạ Thiên cầm lấy quần áo thì Tôn Hinh Hinh không khỏi dùng giọng bất an hỏi.
– Không phải, tôi giúp chị tẩy tủy, sẽ biến chị thành một cao thủ, sau đó chị chỉ cần tùy ý vung một đấm đã có thể đánh chết tên ngốc nào đó muốn ức hiếρ chị, mà chị cũng có lực khi lên giường.
Hạ Thiên cười hì hì, hắn lấy từ trong túi ra hai cây châm, sau đó hắn ném quần áo sang một bên rồi tới bên giường:
– Chị Hinh, bây giờ chị đừng cử động, tôi sẽ giúp chị tẩy tủy.
– À, được.
Tôn Hinh Hinh có chút mê man, nhưng Hạ Thiên muốn làm gì nàng cũng được, nàng sẽ không từ chối, vì nàng tin hắn, biết rõ hắn sẽ không làm ra chuyện gì ảnh hưởng xấu đến mình.
Trò tẩy tủy có thể nói là rất quen thuộc với hạ thiên, sau một giờ hắn đã hoàn thành quá trình. Điều duy nhất hắn cảm thấy buồn bực chính là mỗi lần tẩy tủy thì công lực của hắn tăng lên khá nhiều, nhưng vì sao sau nhiều lần như vậy mà công lực của hắn vẫn còn chưa đủ để thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm?
Nhưng bây giờ cũng chẳng phải lúc khó hiểu, hắn ôm Tôn Hinh Hinh vào phòng tắm, tự tay tắm rửa cho nàng. Khi nhìn làn da trắng nõn của nàng, những cảm giác buồn bực của hắn bị đánh tan, trong lòng bùng ra lửa nóng.
Tôn Hinh Hinh vốn trời sinh có chút khúm núm nhưng sau khi tẩy tủy lại có thêm vài phần hương vị mê hoặc, rất nhiều người nói gương mạo không phải là tất cả của phụ nữ, nhưng gương mạo của Tôn Hinh Hinh lại đủ cho nàng tất cả. Trên đời này sợ rằng chẳng có mấy người chống đỡ lại sức quyến rũ của nàng.
– Xem ra sau này mình nên quản chế chị Hinh chặt chẽ thêm một chút, nếu không thì thế nào cũng có kẻ muốn cướp vợ mình.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, sau đó hắn dán người lên Tôn Hinh Hinh từ phía sau:
– Chị Hinh, bây giờ đã có lực chưa?
Tôn Hinh Hinh nhìn gương mà ngẩn người, tuy mỗi sáng nàng đều soi gương nhưng người trong gương vào lúc này lại làm nàng sinh ra cảm giác lạ lẫm, nàng quỷ dị phát hiện ra mình cũng yêu người phụ nữ trong gương kia, nhưng vấn đề là nàng biết đó là chính mình.
Tôn Hinh Hinh nghe được câu nói của Hạ Thiên mà hồi phục tinh thần trở lại, nàng không trả lời vấn đề của hắn mà dùng giọng nỉ non nói:
– Hạ Thiên, cậu vừa làm gì với tôi…Ư…
Tôn Hinh Hinh còn chưa nói dứt lời thì chợt rên lên thành tiếng, cặp mông không khỏi chếch hẳn lên, hai tay vịn lên tường, những khoái cảm như thủy triều phóng đến cực kỳ mãnh liệt.
Một buổi tối Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh không rời khỏi khách sạn, Hạ Thiên ngoài lúc bỏ ra một giờ dạy Tôn Hinh Hinh nội công tâm pháp, những thời gian còn lại phần lớn đều dùng để chinh chiến trên người mỹ nhân. Tôn Hinh Hinh vì thể chất thay đổi mà có được sức chiến đấu dữ dội, nàng cùng điên cuồng với hắn cả buổi tối. Mãi đến sáng sớm hôm sau nàng mới không thể chịu nổi, mới ghé vào người hắn và ngủ say sưa.
Một giấc ngủ đến tận trưa, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên mới đánh thức Tôn Hinh Hinh từ trong giấc mộng.
Tôn Hinh Hinh cầm điện thoại lên xem, nàng nhìn Hạ Thiên nằm bên cạnh, quả nhiên hắn còn nằm đó, vì vậy mà nàng ngủ rất yên ổn.
Tôn Hinh Hinh nhìn màn hình điện thoại mà không khỏi nhíu mày, vì tên bên trên có hai chữ, “chủ nhà”.
– Alo.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng nhận điện thoại, vì đã đến lúc tìm chủ nhà tính sổ.
– Này người đẹp, có muốn lấy máy tính không? Trong máy có rất nhiều thứ đặc sắc.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh đàn ông, nghe có vẻ lười biếng, hình như còn mơ hồ có chút hương vị uy hiếρ.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc