Hạ Thiên vốn cho rằng đây là nơi dùng cơm Tây, vì nhà hàng Tây phải dùng cơm Tây, nhưng khi hắn đến nơi mới phát hiện ra mình lầm lẫn, thì ra tên của nhà hàng là “Nhà Hàng Tây”.
– Hừ, sao không gọi là “Nhà Hàng Đông”.
Hạ Thiên có chút khó chịu, không phải vì cái tên của nhà hàng, vì bên dưới bảng hiệu của nhà hàng còn có một dòng chữ rất bắt mắt:
– Nhà hàng không cung cấp cơm Tây.
Chưa nói đến vấn đề tên là “Nhà Hàng Tây”, khốn nổi lại ghi là không cung cấp cơm Tây, chẳng phải có danh mà không có thực tế sao? Dù Hạ Thiên cảm thấy cơm Tây hay cơm Trung cũng như nhau, khác nhau không lớn, nhưng hắn thấy bảng hiệu của nhà hàng cũng cảm thấy bức bối.
Nhà Hàng Tây này không có nhiều người, Hạ Thiên vừa vào cửa đã nhận ra Ninh Khiết, nàng đang ngồi một mình, cách ăn mặc rất phổ thông, quần áo khá rộng, nhìn qua giống như một cô gái bình thường. Nếu không phải nàng chẳng bình thường, tươi đẹp hơn những cô gái bình thường một chút, mà bây giờ tình cảnh lại không giống lần trước gặp mặt Hạ Thiên, đám vệ sĩ của nàng đã không thấy đâu.
– Này, quỷ keo kiệt, sao chị tìm nhà hàng kỳ quái như vậy?
Hạ Thiên ngồi đối diện với Ninh Khiết rồi dùng giọng mất hứng hỏi.
– Cậu không thấy nhà hàng này rất có cá tính sao?
Ninh Khiết thản nhiên nói:
– Còn nữa, cậu cũng gọi tôi là quỷ keo kiệt, tôi đây giữ luôn tính keo kiệt, chỗ này vừa khai trương, có giá ưu đãi.
– Ủa, quỷ keo kiệt chị sao không giống như lần trước gạp mặt nhỉ?
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết một lúc lâu rồi ngạc nhiên hỏi.
– Phải không?
Trên gương mặt đẹp của Ninh Khiết lộ ra vẻ phức tạp, sau đó nàng khẽ nói:
– Những ngày qua có một việc xảy ra, có lẽ tâm tình của tôi cũng vì vậy mà biến đổi.
Ninh Khiết nói đến đây thì đột nhiên thay đổi chủ đề:
– Hừ, không nói về vấn đề này nữa, gọi món thôi, cậu muốn ăn gì thì cứ tự nhiên.
Ninh Khiết vừa nói vừa đưa menu cho Hạ Thiên, hắn nhận menu rồi trả lại cho nàng:
– Quỷ keo kiệt, chị gọi đi, miễn tôi ăn quá nhiều, chị lại đập đầu vào tường.
– Này, cậu đừng nói đến vấn đề đập đầu vào tường được không? Tôi chẳng qua chỉ không cẩn thận mà vấp ngã, cậu sao lại không biết?
Ninh Khiết có chút tức giận:
– Cậu có biết trước đó tôi khiêng cậu về nhà đã mất bao nhiêu sức lực không? Mệt mỏi thế nào không? Dù cậu không cảm tạ tôi, cũng đừng nên nói tôi keo kiệt chứ?
– Điều này, tôi còn phải nghĩ lại.
Hạ Thiên nghiêm trang nói, sua đó hắn lên tiếng:
– Tôi phát hiện dù chị không đập đầu vào tường thì cũng là quỷ keo kiệt, sau này tôi tiếp tục gọi chị là như vậy.
Ninh Khiết chợt chán nản, mười giây sau nàng mới dùng giọng mất hết sức lực nói:
– Thôi, cậu thích gọi sao cũng được.
Ninh Khiết nhanh chóng gọi vài món, sau đó nàng cũng không nói thêm điều gì, Hạ Thiên thì nhìn chằm chằm vào nàng, điều này làm nàng có chút mất tự nhiên.
– Này, cậu nhìn tôi làm gì vậy?
Ninh Khiết không nhịn được hỏi.
– Chỉ nhìn mà thôi, đừng nhỏ mọn như vậy chứ?
Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Ninh Khiết lập tức không phản đối, nếu nàng không cho Hạ Thiên xem, chắc chắn hắn sẽ nói nàng là quỷ keo kiệt, nếu không tốt sẽ bị hắn nói đã xem hết tất cả bộ phận trên người.
Cũng may món ăn được đưa lên rất nhannh, đây chính là chỗ tốt của nhà hàng mới, dù sao đầu bếp cũng còn nhiều hơn cả khách hàng, vì vậy tốc độ đưa thức ăn lên có thể nói là cực kỳ nhanh chóng. Khi món ăn được đưa lên thì Ninh Khiết cũng không còn xấu hổ như vừa rồi, vì sau đó Hạ Thiên đã chuyển lực chú ý lên thức ăn.
Tốc độ ăn cơm của Hạ Thiên gần đây là rất nhanh, Ninh Khiết cũng không gọi nhiều, không hổ tác phong keo kiệt, vì vậy bữa cơm ăn chưa được bao lâu thì đã chính thức tuyên cáo chấm dứt.
– Ăn xong rồi, tôi đi trước đây.
Hạ Thiên ăn xong lau miệng sạch sẽ và chuẩn bị phủi đít bỏ đi, nói xong cũng hầu như đứng lên ngay.
Khi thấy Hạ Thiên chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì Ninh Khiết cũng không còn gì để suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng hô một câu:
– Chờ chút, tôi còn có việc phải nói với cậu.
– À, tôi ở bên ngoài chờ chị.
Hạ Thiên nói xong thì đi ra ngoài, hắn không muốn ở lại trong nhà hàng hữu danh vô thực này.
Khoảnh khắc này Ninh Khiết chợt sinh ra cảm giác không kịp trở tay, nàng chỉ vội vàng tính tiền rồi đi ra nhà hàng, khi thấy Hạ Thiên đứng ở ven đường thì không nhịn được phải hỏi một câu:
– Cậu bận rộn như vậy sao?
– Đúng vậy, tôi đều bận rộn.
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời;
– Tôi còn phải đến với rất nhiều vợ.
Ninh Khiết bị những lời của Hạ Thiên làm cho nghẹn giọng, nếu là người khác nói như vậy, nàng sẽ không tin, nhưng Hạ Thiên nói thì nàng không thể không tin. Đúng là không có biện pháp, ai bảo hắn có nhiều vợ như vậy?
– Chúng ta đi thôi, tôi có một số việc muốn nói với cậu.
Ninh Khiết có chút chần chừ, nàng chủ động liên hệ.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Ninh Khiết, hắn suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu:
– Được rồi, nể mặt quỷ keo kiệt chị mời tôi một bữa cơm, tôi sẽ đi dạo với chị một lúc.
Hạ Thiên nói đến đây thì dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ninh Khiết:
– Chị xem, quỷ keo kiệt chị rõ ràng không có tương lai, nhỏ mọn như vậy nên kết quả là không có ai cùng dạo phố, sau này chị đừng nên keo kiệt như vậy nữa.
Ninh Khiết lập tức sinh ra xúc động muốn bóp chết Hạ Thiên, nàng sao lại keo kiệt? Hạ Thiên khốn kiếp kia ăn sạch tất cả những thứ trong nhà nàng, sau này nàng còn bị hắn xem sạch, tất cả những chỗ không thể sờ vào trên người nàng đều bị hắn xoa nắn vài lượt, như vậy mà tên này còn nói nàng keo kiệt sao? Trên đời còn có người phụ nữ nào hào phóng như nàng?
Ninh Khiết rất muốn mắng Hạ Thiên, nhưng cuối cùng nàng lại nhịn, nàng chậm rãi đi về phía trước. Hạ Thiên thì giữ lời, lúc này hắn cùng nàng đi về phía trước. Ninh Khiết đi trên đường có thể nói là rất ra dáng, lúc này Hạ Thiên phát hiện nàng mặc một cái quần jean, quần buộc chặt hai chân thon dài, nhìn khá mê người.
– Hạ Thiên, có chuyện tôi muốn nói cho cậu biết.
Sau khi đi được trăm mét về phía trước thì Ninh Khiết cuối cùng cũng mở miệng:
– Còn nhớ rõ tình huống chúng ta gặp mặt ở huyện Mộc Dương trước đó không? Tô nói cho cậu biết, tôi đi du lịch Thanh Phong Sơn, thực tế cũng không phải là như vậy.
– Vậy chị đi đến địa phương chết tiệt đó làm gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Này, chị chẳng phải muốn xây nhà ở đấy chứ?
– Không phải, tôi đến đó tìm một người.
Ninh Khiết đột nhiên dừng bước rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên:
– Cậu có nghe qua một người tên là Nguyệt Thanh Nhã chưa?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc