Tiếng súng vang lên, Cabo hét lên rồi ngã gục.
– Tôi đã nói anh sẽ biến thành quỷ.
Hạ Thiên bĩu môi, bộ dạng như sớm biết được kết quả.
Dám người trong phòng nhìn Cabo nằm trong vũng máu và trên đầu có một hốc đen mà sững sờ, điều này…Ván bài kết thúc như vậy sao?
Ôn Sĩ Luân không khỏi cảm khái, Hạ Thiên này đúng là may mắn nghịch thiên, ngay cả trò cò quay Nga không cần nổ súng cũng thắng, đơn giản không có chút nguy hiểm.
Lá gan của công chúa Sama là khá lớn, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng được thấy người chết, vì vậy dù Cabo gục ngã trước mặt không xa nhưng nàng vẫn không quá sợ hãi. Hoàng tử Bizi phất tay, tỏ ý sai bảo tùy tùng xử lý thi thể, đây là Cabo tự mình bắn chết, chẳng trách ai được.
– Không còn gì vui, tôi đi trước.
Hạ Thiên cảm thấy rất mất mặt, loại trò cò quay Nga này đối với người khác là kich thích, nhưng đối với hắn thì chẳng có tính khiêu chiến. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có thể nghe viên đạn chạy đến đâu, nếu chính hắn có thể xoay hộp đạn thì sẽ khống chế được vị trí viên đạn, hắn sẽ không nổ súng bắn chính mình, còn đối phương thì dù thế nào cũng bị bắn chết.
Ôn Sĩ Luân cho rằng Hạ Thiên lại may mắn, nhưng lúc này Hạ Thiên không cần đến may mắn cũng thắng.
Hạ Thiên đi ra khỏi phòng, trong sòng bạc chợt vang lên tiếng hoan hô, không ít người dựng ngón cái với Hạ Thiên, trong miệng còn nói gì đó nhưng Hạ Thiên nghe không hiểu. Nhưng hắn không ngốc, hắn biết đối phương đang tán thưởng chính mình.
Nhưng hắn cũng chẳng giải thích được, đám người này đang làm gì vậy? Đầu óc có vấn đề sao?
– Anh bạn, thật thật sự quá “khủng”, đúng là không hổ danh thần bài Trung Quốc, đã lấy lại mặt mũi cho chúng tôi.
Một âm thanh vang lên, một người đàn ông hơn hai mươi vọt đến trước mặt Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên cũng hiểu lời nói của đối phương.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, người này gầy teo cao ráo, cách ăn mặc như một phú hộ, trên cổ là một sợi dây chuyền tổ bố, trên tay là đồng hồ cao cấp, mười ngón tay phủ đầy nhẫn kim cương. Nhưng khốn nổi người này lại mặc tây trang và đeo cà vạt, nhìn thế nào cũng thấy không ra gì.
– Anh là ai?
Hạ Thiên hỏi:
– Còn nữa, các anh nói gì vậy?
– À, anh bạn, tôi là Đái Kim*, chỉ cần nghe tên là biết tôi trời sinh thích đeo vàng, khụ khụ, tôi biết điều này có hơi tục, nhưng đây là sở thích của tôi, đúng là không có biện pháp.
Tên đàn ông tự xưng là Đái Kim có vẻ hơi xấu hổ:
– Là thế này, thật ra chúng tôi đều biết cậu đang chơi bài với tên Cabo người Thái, cậu không biết đấy thôi, những năm gần đây kể này đi qua khắp các sòng bạc, rất kiêu ngạo, làm người người khó chịu. Bây giờ cậu thắng hắn, tất nhiên ai cũng khen cậu. À, bây giờ bên ngoài còn có người nói cậu không hỗ danh là thần bài trẻ tuổi, nói là cậu rất lợi hại…
– À, không chửi là tốt, tên nào muốn chửi thì nói cho tôi biết, tôi ném hắn xuống biển.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
– Này, anh bạn, đi đâu vậy? Chúng ta tâm sự một chút.
Đái Kim vội vàng chạy theo.
– Tôi không thích nói chuyện với đàn ông.
Hạ Thiên rõ ràng không có hứng thú.
– À, anh bạn, cậu cũng thích người đẹp sao?
Đái Kim giống như tìm được tri âm:
– Vậy thì được, chúng ta đi cua gái.
– Đi đâu cua gái?
Hạ Thiên có chút hứng thú.
– Đi bể bơi.
Đái Kim nhanh chóng nói:
– Nghe tôi nói này, có rất nhiều phụ nữ khi mặc quần áo nhìn không tệ, nhưng khi cởi ra thì tệ hại khốn nạn. Vì vậy chúng ta phải đến bể bơi, chỗ đó người đẹp ăn mặc thiếu vải, như vậy chúng ta có thể nhìn rõ thân hình của các nàng. Tất nhiên phòng tập thể du͙c cũng có thể, nhưng tôi thấy bể bơi vẫn tốt hơn. Thế nào? Chúng ta có nên đi mang vinh quang về cho tổ quốc không?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Không phải chỉ là cua gái sao? Có liên quan gì đến vấn đề mang vinh quang về hay không?
– Khụ khụ, chúng ta cua vài em ngoại quốc, như vậy là mang vinh quanh về cho tổ quốc, trên du thuyền này gái nước ngoài rất nhiều.
Đái Kim mỉm cười nói.
– Như vậy à, đi xem thử.
Hạ Thiên cuối cùng cũng có chút hứng thú, tất nhiên hắn cũng không vì mang vinh quang chó má gì cả, hắn thấy bây giờ còn chưa đến tối, phải tìm trò gì đó chơi cho đỡ buồn.
Vài phút sau Hạ Thiên và Đái Kim đi đến bể bơi, thật sự có rất nhiều người bơi lội, trên những chiếc ghế gần bể bơi còn có vài người đẹp mặc đồ tắm.
– Anh bạn, em kia thế nào? Tóc đỏ, hàng nóng, có lẽ là người Mỹ…
– À, còn ghẹ kia, người Brazil, điện nước đầy đủ…
– Còn nữa, em người Nhật kia…
– Còn có một em Hàn Quốc, có lẽ chưa phẫu thuật thẩm mỹ, ngực to mông nở…
Đái Kim phát hiện ra rất nhiều mục tiêu, ánh mắt hắn rõ ràng là không tệ, những người đẹp kia quả thật là rất tốt.
– Tôi không thích.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn quét mắt nhìn qua một lượt, hắn phát hiện tướng mạo của bọn họ đều kém quá xa Isabella và Ngải Vi Nhi, vì vậy mà không có hứng thú.
– À, ánh mắt anh bạn quá cao, thần bài đúng là thần bài.
Đái Kim tán thưởng một câu, sua đó hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
– Chẳng lẽ cậu không vừa ý em nào? Không thích em nào sao?
Hạ Thiên nhìn lướt qua, đúng lú này có một người đẹp đi đến, khi thấy người đẹp này thì Hạ Thiên mở miệng nói:
– Bây giờ thì có một.
Người đẹp đang đi tới không phải là ai khác mà chính là công chúa Sama, nàng thấy Hạ Thiên thì chạy đến.
Tuy công chúa Sama vẫn mặc váy dài tương đối bảo thủ nhưng đứng giữa đám người đẹp ở đây thì làm người ta sinh ra cảm giác hạc giữa bầy gà. Khoảnh khắc sau đã chèn ép nhiều người.
– Này anh bạn, đây là công chúa Sama…
Đái Kim đang định nhắc nhở hạ thiên, trước đó Hạ Thiên và Cabo đánh bạc thì Đái Kim không biết, sau này chỉ được nghe nói, vì vậy hắn không thấy tình cảnh giữa Hạ Thiên và công chúa Sama, cũng không biết quan hệ thân mật giữa hai bên.
Đái Kim còn chưa nói dứt lời thì đã thấy công chúa Sama nhào vào lòng Hạ Thiên, vì vậy mà nàng trợn mắt há mồm, nửa ngày sau mới thì thào:
– Anh bạn đúng là quá khủng, công chúa bị thu phục, vinh quang toàn diện.
Đái Kim sững sốt một lúc và đi về phía cô gái Nhật mà trước đó đã ưng ý, hắn nói thầm:
– Mình cũng muốn vinh quang, muốn thắng vài em.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc