Mộc Hàm nghe nói Hạ Thiên đang ngồi cùng công chúa Sama thì yên tâm hơn rất nhiều, du thuyền kia dù sao cũng là tài sản tư nhân của hoàng tử Bizi, tất cả nhân viên trên thuyền đều là người của hoàng tử Bizi, chỉ cần công chúa Sama ngồi cùng với Hạ Thiên, tất nhiên Hạ Thiên sẽ chẳng có phiền phức gì.
– Vợ yên tâm, tôi không có phiền toái gì.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn nghĩ đến một chuyện và bổ sung một câu:
– Đúng rồi, chị Isabella và vợ Vi Nhi đều ở trên tàu.
– Ngải Vi Nhi sao?
Mộc Hàm có hơi sững sờ, sau đó nàng kinh ngạc hỏi.
– Đúng vậy, chính là chị ấy.
Hạ Thiên cho ra câu trả lời thuyết phục.
Mộc Hàm nghe nói Isabella có trên thuyền thì càng thêm an tâm, Isabella thân là sát thủ chuyên nghiệp, tất nhiên khi gặp nguy hiểm sẽ có kinh nghiệm hơn Hạ Thiên, có nàng ở bên cạnh sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.
Mộc Hàm lại hỏi thăm một số tình huống của Hạ Thiên, sau đó kết thúc cuộc gọi.
Công chúa Sama chỉ vào đồng hồ rồi nói một câu, đáng tiếc là Hạ Thiên nghe không hiểu, vì vậy hắn cũng không quan tâm đến nàng. Vì thế mà nàng liên tục nói và khoa tay múa chân, đáng tiếc là Hạ Thiên vẫn không hiểu, kết quả cuối cùng là chẳng hiểu gì.
Âm thanh của công chúa Sama rất dễ nghe, động tác khoa chân múa tay cũng rất duyên dáng. Cũng chẳng biết nàng có thường xuyên khiêu vũ hay không mà động tác rất mềm mại, đến khi Hạ Thiên nghe mãi mà chẳng hiểu Sama nói gì thì trong lòng không nhịn được.
Công chúa Sama còn đang định nói gì đó thì đột nhiên không nên lời, cặp môi anh đào nhỏ nhắn của nàng đã bị Hạ Thiên dùng miệng chặn lại. Hắn không muốn để nàng tiếp tục nói chuyện vì vậy dùng phương pháp này để ngăn chặn. cuối cùng hắn phát hiện một chuyện, đó là ngôn ngữ không thông nhưng vẫn có một vài sự kiện có thể rất ăn ý, ví dụ như hôn môi chẳng hạn.
Lần trước Hạ Thiên hôn công chúa Sama thì chỉ lướt qua mà thôi, bây giờ là một nụ hôn dài cả thế kỷ, Sama không có kinh nghiệm bị hắn hôn cho nhũn ra, sau đó chủ động đáp trả.
Hạ Thiên thật ra cũng không phải chỉ hôn công chúa Sama, hai bàn tay cũng liên tục lục lọi trên người nàng. Hai tên vệ sĩ ở phía sau thấy tình cảnh như vậy thì quay đầu không dám nhìn thêm, tất nhiên bọn họ cũng đã làm hết phận sự của mình, cả hai chặn cánh cửa ra boong tàu, sáng tạo thế giới cho riêng Hạ Thiên và công chúa Sama.
Một lúc lâu sau.
Khi Hạ Thiên phát hiện công chúa Sama có vẻ như không thở nổi thì mới buông lỏng đôi môi anh đào của nàng. Lúc này toàn thân nàng mềm nhũn, thân thể mềm mại ngã vào lòng Hạ Thiên, gương mặt tuyệt mỹ đỏ ửng, rất kiều diễm ướt át. Nàng không nói gì vì chẳng còn sức lực, nàng chỉ khẽ thở gấp như trải qua một cuộc chiến dữ dội, nếu không phải nàng còn mặc đủ quần áo trên người, sợ rằng người ta nhìn nàng và nghĩ rằng vừa mới trải qua một trận chiến dữ dội trên giường.
Hạ Thiên lại tiếp tục ngồi trên boong ngắm cảnh, mà công chúa Sama thì nằm trong lòng hắn nửa giờ mới khôi phục lại như thường. Sau đó vệ sĩ tiến lên nói câu gì đó với nàng, cuối cùng nàng hôn lên mặt Hạ Thiên một cái rồi cùng vệ sĩ bỏ đi.
– Một người đúng là mất vui, thô thì đi tìm vợ Vi Nhi.
Hạ Thiên ngồi ngắm cảnh một lúc lâu, hắn thấy đã đến trưa, vì vậy đứng lên đi tìm Ngải Vi Nhi.
Hạ Thiên đi đến trước cửa gian phòng Ngải Vi Nhi, hắn gõ cửa nhưng không ai lên tiếng, hắn nghe nghóng và phát hiện bên trong không có người. Hạ Thiên biết Ngải Vi Nhi đi tìm Isabella còn chưa quay lại, nhưng hắn lại không biết Isabella ở phòng nào, nhưng cũng chẳng sao, với khứu giác siêu cường của hắn thì tìm ra Ngải Vi Nhi rất dễ dàng. Thực tế chỉ cần Ngải Vi Nhi đang nói chuyện với Isabella, hắn có thể dùng tai nghe ra vị trí của nàng.
Một phút sau Hạ Thiên gõ cửa một gian phòng khác, cửa mở ra rất nhanh, hắn lập tức thấy được Isabella và Ngải Vi Nhi.
– Chồng nhỏ, vào đi.
Isabella thấy Hạ Thiên thì vội vàng kéo vào, nàng nhanh chóng đóng cửa lại, bộ dạng sợ người khác phát hiện ra.
– Cậu đến đây làm gì?
Ngải Vi Nhi có chút mất hứng:
– Tôi đã nói cậu cứ đi chơi, đừng xuất hiện cùng lúc với chúng tôi.
– Một người chơi mất vui.
Hạ Thiên tỏ ra rất vô tội, đồng thời có chút mất hứng:
– Vợ Vi Nhi, vì sao tôi không thể xuất hiện với mọi người? Hai người là vợ tôi, phải cùng xuất hiện mới đúng chứ?
– Tôi muốn tốt cho cậu.
Ngải Vi Nhi tức giận nói:
– Không biết tốt xấu.
– Không theo mà còn nói tốt cho tôi, vợ Vi Nhi, chị chú ý kẻo nửa tháng không được rời khỏi giường.
Hạ Thiên bất mãn nói.
Ngải Vi Nhi không khỏi đỏ mặt, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên mà không nói thêm điều gì.
– Chồng nhỏ, huấn luyện viên thật sự vì tốt cho cậu, chúng tôi đi du thuyền cũng không phải để du lịch, chúng tôi có nhiệm vụ.
Isabella ghé sát miệng bên tai Hạ Thiên, giọng điệu của nàng cực kỳ quyến rũ:
– Chúng tôi đến để giết người, cố chủ đặt vé tàu, đặt phòng tốt, ngay cả súng cũng có người đặt sẵn trên tàu, chúng tôi không cần mang súng theo. Tôi và huấn luyện viên trước nay luôn cố gắng không ở cùng một chỗ, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của mọi người, hơn nữa nếu chúng ta ở cùng một chỗ, nếu có gì xảy ra sẽ gây phiền toái cho cậu.
– Tôi không sợ phiền toái, nếu ai đến tìm phiền toái tôi sẽ ném hắn xuống biển.
Hạ Thiên chẳng quan tâm.
– Nhưng, chồng nhỏ, tóm lại cậu cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Isabella có chút bất đắc dĩ, các nàng làm sát thủ thì phải cẩn thận, như vậy mới có thể sống thêm được một khoảng thời gian.
– Nhưng tôi đang rất nhàm chán, các người không theo tôi, tôi càng chán.
Hạ Thiên không muốn đi chơi đùa một mình, vất vả lắm mới tìm được hai bà vợ ở trên tàu.
– À, ban ngày cậu có thể đi một mình, tối đến có thể tìm đến chúng tôi.
Isabella nghĩ, sau đó nàng tìm hai thẻ phòng đưa cho Hạ Thiên:
– Chồng, cậu xem, đây là thẻ phòng của tôi và huấn luyện viên, cậu có thể đến bất cứ lúc nào vào giấc tối.
– Được rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý, hai vợ đã đồng ý buổi tối ở cùng hắn, như vậy ban ngày hắn tự đi rông cũng được.
Hạ Thiên nhận lấy hai thẻ phòng và bỏ đi dưới sự vây công nũng nịu của Isabella, sau đó nàng đến nhà hàng trên du thuyền, quyết định ăn trước nói sau.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc