Tiểu Yêu Tinh ở đầu dây bên kia rất hưng phấn:
– Chồng, anh nhớ ban thưởng cho em đấy nhé.
– Anh sẽ ban thưởng cho em, nhưng mau nói cho anh biết tên ngốc kia là ai? Anh muốn đi xử lý hắn ngay lập tức, miễn cho hắn cứ đi uy hiếρ anh.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, hắn rất cấp bách với chuyện này, hắn muốn bóp chết tên khốn muốn đối phó với vợ mình.
– Chồng, em sẽ chuyển tư liệu của hắn đến điện thoại của anh, anh cứ từ từ xem, em đi ngủ trước đây.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại, mọt giây sau điện thoại của Hạ Thiên đã nhận được một gói tin.
– Thằng ngu kia có bộ dạng không ra gì.
Hạ Thiên mở gói tin ra, khi thấy một tấm ảnh thì đưa mắt nhìn qua và thầm nói mọt câu.
Kiều Tiểu Kiều ở bên cạnh cuối cùng cũng nhịn không được nói:
– Chồng, tìm được người uy hiếρ anh chưa?
– Tiểu Yêu Tinh vừa tìm được rồi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
– Vợ, giúp anh đặt vé máy bay, anh muốn đi Toronto.
Kiều Tiểu Kiều chợt sững sờ:
– Chồng, anh muốn đi Toronto? Là Toronto của Canada sao?
– Đúng vậy, chính là chỗ đó, tên khốn uy hiếρ anh ở Toronto, anh muốn đi xử lý hắn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, bộ dạng rất đương nhiên.
– Chồng, trước tiên anh không cần vội vã như vậy, bây giờ nên xem xét lại, anh chưa từng đi xa như thế, hơn nữa lại không biết tiếng Anh, một người đi thì không quá thuận tiện.
Kiều Tiểu Kiều không khỏi khuyên nhủ.
Hạ Thiên không quan tâm:
– Vợ, không sao, anh chỉ đi giết người, sau đó sẽ quay lại, hơn nữa chỗ đó còn có chị Isabella, chị ấy có thể dẫn đường cho anh, chắc chắc chị ấy rất quen thuộc chỗ đó.
– Chị Isabella đang ở đó sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt sững sờ, sau đó nàng hạ thấp âm thanh:
– Chồng, chị ấy đang ở đấy, sao anh phải đích thân đi? Anh có thể nhờ chị ấy hỗ trợ, chị ấy nhất định sẽ tình nguyện ra tay.
– Chị Isabella cũng nói như vậy, nhưng anh muốn tự mình đi.
Hạ Thiên đã quyết định:
– Anh đã nói sẽ chém tên ngốc kia thành mười tám mảnh, không thể nhờ người khác được, gần đây anh nói rất chắc.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Nhị sư phụ nói giết gà dọa khỉ cũng rất quan trọng, tên ngốc kia tự cho mình là ở xa và anh không thể làm gì được, anh muốn cho hắn biết dù ở xa thế nào cũng bị túm, để xem sau này còn ai dám làm tổn thương vợ anh.
– Như vậy chồng nhất định phải đi sao?
Kiều Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, chồng nhiều khi rất nghe lời nàng, nhưng những sự việc mà hắn đã quyết tâm thì nàng khó thể có biện pháp thay đổi được. Thực tế nàng biết rất rõ, chồng mình có vẻ giống như một đứa trẻ, làm việc tùy ý nhưng cũng rất có chủ ý.
– Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó an ủi Kiều Tiểu Kiều một câu:
– Vợ yên tâm, anh đi xem và sẽ quay lại, không lâu đâu.
– Được rồi, chồng, khi nào thì anh đi?
Kiều Tiểu Kiều chỉ còn nước hỏi như vậy, lần trước Hạ Thiên đi thủ đô nàng cũng không lo lắng, dù sao thủ đô cũng không tính là xa, chỉ mất hai giờ từ Giang Hải bay đi mà thôi. Nhưng Toronto thì khác, nơi đó rất xa, cần ba mươi tiếng đồng hồ, dù hắn đi và về ngay cũng phải mất ba bốn ngày.
– Càng nhanh càng tốt.
Hạ Thiên khó thể chờ đợi thời điểm bắt được tên khốn kia.
– Vậy thì được, em sẽ lập tức đặt vé máy bay, nhưng, chồng, anh có hộ chiếu không?
– Có, hôm qua vợ Mị Nhi đưa cho anh vài cái.
Hạ Thiên trả lời.
– Vài cái hộ chiếu?
Kiều Tiểu Kiều có chút buồn bực, sao có vài cái? Không phải là giả sao?
Kiều Tiểu Kiều lấy tất cả hộ chiếu của Hạ Thiên ra xem, sau đó nàng mới biết được hắn có vài cái, tất cả đều là thật, chỉ có một cái có tên là Hạ Thiên, tất cả những cái khác đều có tên giả, rõ ràng để cho hắn dùng khi muốn giấu thân phận.
Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng đặt vé máy bay từ thành phố Giang Hải đến Toronto cho Hạ Thiên, nhưng máy bay phải hơn tám giờ tối mới cất cánh, đây là chuyến bay sớm nhất từ Toronto đến thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên biết sẽ bay vào giờ tối nên có hơi thất vọng, xem ra phải để cho tên ngốc ở Canada sống thêm vài giờ.
Hơn mười giờ sáng, Kiều Đông Hải xuất hiện trong biệt thự của Kiều Tiểu Kiều.
– Hạ Thiên, nghe nói cậu muốn đi Canada?
Kiều Đông Hải thấy Hạ Thiên thì dùng giọng ngạc nhiên hỏi thăm:
– Cậu đi làm gì? Du lịch sao?
– Xử lý một tên.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, xử lý một người còn phải chạy ra nước ngoài sao?
– Đại ca, có phải anh có việc gì không?
Kiều Tiểu Kiều hỏi một câu.
– Có chút chuyện, là chuyện liên quan đến Thạch Trường Canh. Anh đã cho người điều tra, bây giờ ông ta đang bị ủy ban kỷ luật nhốt trong một nhà khách, nghe nói vấn đề của ông ấy là rất lớn, có rất nhiều người ở huyện Mộc Dương đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tố cáo.
Kiều Đông Hải nói đến chuyện chính:
– Nhưng anh căn cứ vào tin tức nhận được mà biết ông ta chưa khai gì cả, ngược lại bí thư huyện ủy Mộc Dương đã không chịu được áp lực, nghe nói bí thư đã khai ra Thạch Trường Canh.
– Đại ca, ý của anh là bây giờ tội danh của Thạch Trường Canh đã được chứng thực?
Kiều Tiểu Kiều có chút lo lắng, trước đó chồng nàng đồng ý với Vân Thanh là sẽ cứu Thạch Trường Canh ra, nhưng Thạch Trường Canh không phải là người tốt đẹp gì, chồng nàng bị cuốn sâu vào cũng không tốt.
– Thế cũng chưa chắc, Thạch Trường Canh này rất thông minh, chuyện của hắn làm rất sạch sẽ, không để lại bất kỳ căn cứ chính xác nào cả. Bây giờ chỉ có vài phần khẩu cung, nếu nói một cách nghiêm khắc thì những thứ đó còn chưa đủ chống tội ông ấy.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
– Nhưng cũng vì vậy mà ông ta khó thể được thả ra, vì chủ tịch vừa đến nhận chức là Tống Kim Bình có vẻ rất quan tâm đến vụ án này, ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng giống như muốn đánh lâu dài với Thạch Trường Canh, nếu ông ta không nhận tội thì sợ rằng sẽ bị giam giữ dài ngày.
Kiều Đông Hải dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Việc này anh đã hỏi Nhị thúc, Nhị thúc nói không có biện pháp, trừ khi chủ tịch Tống thả người, nếu không Thạch Trường Canh khó thể tránh khỏi một kiếp.
– Điều này có chút phiền toái.
Kiều Tiểu Kiều khẽ trầm ngâm, nàng biết Tống Kim Bình là người Tống gia đến từ thủ đô, mà kẻ địch lớn nhất của Hạ Thiên lúc này cũng ở Tống Gia, vì vậy mà nàng có chút nghi ngờ, sợ rằng hành động của Tống Kim Bình nhằm vào Thạch Trường Canh, rất có thể cũng vì hướng về phía Hạ Thiên.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng nói:
– Chồng, nếu không anh điện thoại cho chị Thanh, trước tiên nói rõ tình huống với chị ấy, để xem chị ấy có nhất định phải cứu Thạch Trường Canh ra không?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc