Vương Tiểu Nha vỗ bàn tay nhỏ, bộ dạng hưng phấn.
Triệu Thanh Thanh thì nhỏ giọng nói một câu:
– Sư phụ này hình như càng lúc càng biến thái.
Đám đệ tử hiệp hội võ thuật Trung Hoa cũng cực kỳ kich động, đám người bắt đầu nghị luận.
– Trâu, đúng là trâu.
– Quá trâu, tao muốn bái làm sư phụ…
– Người này thật sự là sư phụ của hội trưởng sao?
– Người này hình như tên là Hạ Thiên, cái tên có chút quen thuộc…
…
Masako Kimura và người bạn người Nhật tên là Sơn Hạ Cương đã chạy đến bên cạnh Kim Dân Hạo, cả hai đỡ hắn lên.
– Cậu không sao chứ?
Sơn Hạ Cương hỏi một câu.
– Không có gì.
Kim Dân Hạo khẽ cắn môi:
– Chúng ta đi.
Thừa dịp đám người còn đang nghị luận thì ba người Kim Dân Hạo lặng lẽ bỏ đi, đợi đến khi mọi người kịp phản ứng thì hắn đã đi mất.
– Hừ, tên cây gậy kia lén chạy mất rồi.
– Đúng vậy, tao còn muốn mắng vài câu.
– Có gì đâu, đánh không thắng thì đánh lén, bây giờ dù đánh lén cũng thau, vì vậy chạy lén, đúng là không phải đàn ông.
– Người ta vốn không phải là đàn ông, là cây gậy…
…
Khi đám người kia còn ồn ào thì Vương Tiểu Nha kéo tay Hạ Thiên:
– Hạ Thiên ca ca, bên này chẳng còn gì vui, chúng ta đi.
Vương Tiểu Nha đến đây vốn chỉ muốn xem Triệu Thanh Thanh bị ngược đãi, bây giờ không có ai ngược đãi Triệu Thanh Thanh, tất nhiên nàng cũng chẳng còn hứng thú.
Khi hai người vừa đi thì Triệu Thanh Thanh lại nói khoác:
– Thấy chưa? Đó là sư phụ của tôi, sau này tôi lợi hại như sư phụ thì các người có thể lợi hại như tôi. Vì vậy gia nhập vào hiệp hội võ thuật Trung Hoa chính là vì tương lai to lớn, nhớ gọi thêm người để gia nhập, thuận tiện cũng nói cho rõ, học phí sẽ tăng, một năm hai trăm, các người có thể trích được năm mươi phần trăm hoa hồng.
Triệu Thanh Thanh lợi dụng vào sự kiện vừa rồi để kiếm tiền, nếu Vương Tiểu Nha mà biết được thì sẽ cực kỳ tức giận, Triệu Thanh Thanh lừa đảo này dám mượn danh tiếng của Hạ Thiên để kiếm tiền.
Lúc này một chiếc Toyota chạy khỏi đại học Giang Hải, lái xe là Sơn Hạ Cương, ngồi sau xe chính là Kim Dân Hạo với tay phải đã gãy xương. Nếu nói theo lý thì bây giờ hắn phải nhanh chóng đến bệnh viện, nhưng đáng lý ra phải chạy đên bệnh viện Phụ Nhất của đại học Giang Hải thì cả bọn lại chạy ngược lại, chẳng biết đi đâu.
– Bốp.
Trong xe chợt vang lên âm thanh cái tát vang dội, trên mặt Kim Dân Hạo chợt xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ tươi, người đánh hắn chính là Masako Kimura.
Trước đó Masako Kimura tỏ ra rất dịu dàng mềm mại trước mặt Hạ Thiên, nhưng lúc này gương mặt nàng chứa đựng sát khí, cặp mắt đẹp phóng hỏa. Nàng hung hăng nhìn Kim Dân Hạo rồi tức giận mắng:
– Này, ai cho anh đi luận võ với Triệu Thanh Thanh? Tôi đã nói với anh nhiều lần, bảo anh an phận, không được phép gây chuyện, anh lại thích như vậy.
– Thật xin lỗi, tôi chỉ nghe nói Triệu Thanh Thanh tự xưng là đồ đệ của Hạ Thiên, vì vậy muốn tìm Triệu Thanh Thanh xả giận cho tiểu thư…
Kim Dân Hạo bị đánh một bạt tai nhưng không dám tức giận, hắn nhỏ giọng giải thích với bộ dạng như làm sai việc.
– Anh câm miệng lại cho tôi.
Masako Kimura nổi giận gầm lên một tiếng:
– Anh cho rằng Hạ Thiên dễ trêu sao? Anh cho rằng chút bản lĩnh của mình có thể thắng được hắn à? Anh có biết không, tôi thiếu chút nữa đã bị hắn chú ý. Tôi đã nói qua nhiều lần, các người không phải là đối thủ của Hạ Thiên, bây giờ tin chưa? Sao anh không biết suy nghĩ vậy? Nếu có thể đánh thắng được Hạ Thiên, tôi còn mất nhiều tâm cơ vậy sao? Không trực tiếp giết chết hắn cho rồi?
Kim Dân Hạo cúi đầu, hắn không nói lời nào, thậm chí không dám nhìn Masako Kimura.
– Lần này tôi tha thứ cho anh, nếu lần sau còn dám không nghe lời, tôi sẽ cắt đứt chân tay của anh.
Masako Kimura nói lạnh như băng:
– Bây giờ tôi nói với anh lần cuối, không cần xung đột chính diện với Hạ Thiên, cũng không cần tiếp cận hắn, cách xa càng tốt. Điều chúng ta cần làm bây giờ là âm thầm, chậm rãi giết chết tất cả đàn bà của hắn, giết hết bạn bè của hắn, để hắn chậm rãi nhấp nháp sự đau đớn.
– Biết rồi, tiểu thư.
Kim Dân Hạo nói thật nhỏ.
– Tôi cũng vì tốt cho anh.
Lúc này giọng điệu của Masako Kimura mới có chút nhu hòa:
– Các anh trước kia không tin nhưng bây giờ đã biết, Hạ Thiên có thực lực thâm sâu khó lường, nếu chúng ta là kẻ địch của hắn, như vậy chỉ có một kết cục, đó chính là chết không rõ ràng.
Masako Kimura dừng lại một chút rồi bổ sung:
– Đã có nhiều người chết không rõ ràng trong tay hắn.
– Cảm ơn tiểu thư, chúng tôi biết rõ cô vì tốt cho chúng tôi.
Kim Dân Hạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt giống như được sủng ái mà kinh hoàng.
– Hiểu là tốt.
Masako Kimura nhàn nhạt nói một câu, sau đó nàng ngửa ra phía sau, hai mắt nhắm khẽ, không nói thêm điều gì.
Lúc này trong lòng Masako Kimura đang thầm thề:
– Hạ Thiên, tôi sẽ làm cho anh tan cửa nát nhà, thù này nhất định sẽ báo.
Lúc này Hạ Thiên đang đi dạo với Vương Tiểu Nha trong khuôn viên trường trung học cơ sở Giang Đại Phụ, nguyên nhân rất đơn giản, Vương Tiểu Nha muốn đám bạn biết mình không bị bỏ rơi. Nàng đã đánh cuộc với người ta, nàng không thể thua, không phải chỉ vì tiền, quan trọng là thể diện, bây giờ nàng là chị chị lớn của trường, sao để bạn trai bỏ khơi khơi được?
Mười hai tuổi và Vương Tiểu Nha vào trường này học, nhưng một tháng trước nàng đã đánh giáo viên, vì vây mà chẳng còn ai muốn trêu chọc nàng. Những năm gần đây chuyện giáo viên bị đánh là chuyện thường, nhưng đánh giáo viên mà kết quả là không bị khai trừ, ngược lại giáo viên kia còn bị đuổi đi, hiệu trưởng cũng bị đuổi đi, cuối cùng giáo viên còn phải cầu xin nàng quay lại đi học. Một học sinh như vậy, dù là trong lịch sử trường Giang Đại Phụ thì cũng chỉ có một mình Vương Tiểu Nha.
Tuy nha đầu Vương Tiểu Nha không dễ chọc vào nhưng lại không bị các giáo viên phản cảm. Đúng là không có biện pháp, ai bảo nàng có thành tích tốt, thường thì giáo viên rất thích học sinh như vậy, hơn nữa nha đầu kia lại rất đẹp.
Vương Tiểu Nha và Hạ Thiên đi vào trong trường Giang Đại Phụ thì đúng là thời gian lên lớp, bọn họ đi dạo quanh trường, sau đó nàng bỏ chạy mất, rõ ràng chiều nay nàng muốn cúp học.
– Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi đâu chơi đây?
Vương Tiểu Nha kéo Hạ Thiên ra bên ngoài trường:
– Nếu không chúng ta đi tìm chị Sở.
Hạ Thiên đang muốn nói Sở Dao bây giờ không rảnh, đúng lúc điện thoại vang lên, hắn có chút khó chịu, đúng là quá linh, hình như là dãy số của tên Canada trước đó.
– Nàu, thằng ngu nào vậy?
Hạ Thiên nhận điện thoại.
– Hạ Thiên, tao nói rồi, nếu mày xen vào hành động của bọn tao, tao sẽ dung hành động thực tế cho mày bết hậu quả, bây giờ đã có hậu quả, mà thỏa mãn chưa?
Đầu dây bên kia là âm thanh trầm thấp, là tên khốn lần trước.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc