Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ một lát rồi đề nghị.
Hạ Thiên suy nghĩ, hắn có chút động tâm nhưng cuối cùng lại lắc đầu:
– Anh thấy hai là không đi, lỡ may Tống Ngọc Mị ở gần nơi đó, nếu có người theo dõi anh thì còn phát hiện ra, nhưng nếu chị ta theo dõi thì sợ rằng anh sẽ không phát hiện ra, anh cũng không muốn đưa chị ta đến tìm thần tiên tỷ tỷ.
– Chồng, em cảm thấy anh nên tin tưởng mình, Tống Ngọc Mị kia trước khi gặp anh thì đã có vấn đề, khi đó anh còn làm cho tình huống của chị ta thêm xấu, dù chị ta còn sống thì cũng sẽ không tốt như trước, sợ rằng sẽ hỏng bét.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu nói:
– Em cảm thấy chị ta đáng lý phải đang dưỡng thương, không tự mình đến đây, có lẽ chị ta thu Ninh Khiết làm đồ đệ cũng vì muốn thực hiện những gì không làm được, cần phải có người thay thế.
– Vợ, em nói cũng đúng, nhưng bây giờ anh không thể đi tìm thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ.
Kiều Tiểu Kiều có chút mê hoặc:
– Chồng, anh không phải rất muốn về với chị Nguyệt sao?
– Cũng vì rất muốn nên anh mới không về.
Vẻ mặt Hạ Thiên cũng có chút khác thường, có chút dịu hiền, có chút nhớ nhung:
– Anh vốn cho rằng dưới núi rất thú vị, hơn nữa sau khi xuống núi anh mới phát hiện càng ngày càng nhớ thần tiên tỷ tỷ, bây giờ anh về thì sợ rằng sẽ không muốn đi xuống.
– Chồng, nếu anh thật sự nhớ thần tiên tỷ tỷ, anh có thể trở về cùng chị ấy, sau này em có thể lên núi tìm anh.
Kiều Tiểu Kiều khẽ nói, người khác không hiểu cảm tình giữa Hạ Thiên và Nguyệt Thanh Nhã, nhưng nàng lại biết rất rõ. Từ khi ba tuổi thì Hạ Thiên đã ở cùng Nguyệt Thanh Nhã đến năm mười chín, suốt mười sáu năm hắn không xa rời Nguyệt Thanh Nhã, tình cảm đã đến mức độ khó thể miêu tả. Lần này hắn rời khỏi Nguyệt Thanh Nhã hơn ba tháng, hắn khó thể kiềm nén được dư vị tưởng niệm, điều này là rất bình thường.
– Vì thần tiên tỷ tỷ mà anh không thể về.
Hạ Thiên lắc đầu:
– Anh ở trên núi mười sáu năm, luyện đến đệ nhị châm Ngịch Thiên Bát Châm, nhưng anh chỉ xuống núi ba tháng mà luyện đến đệ tứ châm, nếu anh tiếp tục ở lại thì có thể luyện đến đệ ngũ châm. Nếu anh quay về thì sợ rằng rất nhiều năm sau mới thi triển được đệ ngũ châm.
Hạ Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó chính là phương hướng Thanh Phong Sơn, vẻ mặt hắn rất chăm chú:
– Như những gì thần tiên tỷ tỷ đã từng nói, anh xuống núi sẽ gặp cơ duyên, như vậy sẽ nhanh chóng luyện thành Ngịch Thiên Bát Châm, vì vậy anh không muốn quay về. Anh cần phải luyện được đệ ngũ châm mới về núi, như vậy anh có thể chữa trị cho thần tiên tỷ tỷ, sau đó có thể cùng chị ấy xuống núi. Nếu anh cứ bỏ đi như vậy, em và cảnh sát tỷ tỷ và những chị khác phải làm thế nào? Anh không thể không chịu trách nhiệm như vậy.
Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng hiểu, Hạ Thiên không muốn về núi cũng có ý nghĩ của riêng mình, quan trọng nhất không phải sợ Tống Ngọc Mị, hắn sợ mình sẽ không nỡ xuống núi. Cuối cùng hắn làm vậy cũng vì thần tiên tỷ tỷ, tất nhiên hắn còn nhớ các nàng, hắn sẽ chẳng vứt lắc các nàng ở thành phố mà không quan tâm.
– Chồng, nếu anh đã nghĩ như vậy thì cứ thế mà làm.
Kiều Tiểu Kiều cũng không khuyên Hạ Thiên về Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn không nói gì mà chỉ chậm rãi nằm xuống giường, hắn nghĩ đến một ngọn núi cao ở ngoài xa vài chục kilomet, nơi đó có một giai nhân tuyệt thế.
Đến ba giờ chiều thì Hạ Thiên mới áp chế được nổi nhớ đối với thần tiên tỷ tỷ, sau đó hắn nhớ mình còn chưa dùng cơm trưa, vì vậy mà rời khỏi khách sạn tìm một nhà hàng nhỏ kiếm vài món lót dạ.
Kiều Tiểu Kiều cũng muốn đi theo Hạ Thiên, nhưng hắn nghĩ mình ăn cơm rất nhanh, sẽ lập tức quay về. Kiều Tiểu Kiều cũng đã ăn cơm trưa từ lâu, hắn cũng không đưa nàng đi, để nàng nghỉ ngơi.
Hạ Thiên đang ăn cơm thì có người vào nhà hàng, người này liếc mắt đã nhận ra Hạ Thiên, hắn lập tức nổi giận:
– Là mày sao? Hừ, tao cũng đang định tìm mày.
– Ngu ngốc cút ngay.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn người vừa đến, hắn biết đối phương, chính là ông chủ nhà hàng chặt chém đã bị hắn dở nhà, là Dương Miễu.
– Con bà nó, mày bồi thường nhà hàng cho tao.
Dương Miễu nổi giận đùng đùng đi về phía Hạ Thiên.
– Ngu ngốc.
Hạ Thiên mắng một câu.
– Hừ, mày đặt bom trong nhà hàng của tao sao? Nếu không vì sao chỉ có nhà hàng của tao đổ sập mà các ngôi nhà chung quanh lại không sao?
Dương Miễu trước nay luôn nghi ngờ về vấn đề này, nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra. Cuối cùng hắn tìm ra một khả năng có chút tin tưởng, đó chính là thằng khốn này đặt bom đánh sập nhà mình.
– Thằng ngu, chú nghe thấy tiếng bom nổ sao?
Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Miễu:
– Đầu như đầu heo, bom nổ sẽ làm nhà chú lung lay sao?
– Vậy mày nói nhà tao bị động đất à? Động đất sao chỉ ảnh hưởng chỉ riêng nhà tao?
Dương Miễu tức giận nói.
– Ngu quá, đó tất nhiên không phải là động đất.
Hạ Thiên dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Dương Miễu:
– Là anh dỡ xuống.
Dương Miễu có chút sững sờ, sau đó nổi giận:
– Như vậy mày thừa nhận đã đánh sập nhà tao sao?
– Đúng vậy, là anh, chú muốn sao?
Hạ Thiên lười biếng nói, sau sự kiện Ninh Khiết đến đây thì hắn đã chẳng cần an phận, dù sao thì Tống Ngọc Mị cũng biết hắn ở đây, an phận vô dụng.
– Ông giết mày.
Dương Miễu nghe Hạ Thiên thừa nhận thì lập tức nổi điên, hắn thuận tay chụp lấy một chiếc ghế phóng về phía Hạ Thiên.
Hạ Thiên vung tay chụp lấy ghế, sau đó đập lên người Dương Miễu. Người này bị đánh ngã lăn xuống đất, sau đó Hạ Thiên duỗi chân đá đối phương ra khỏi nhà hàng.
– Phiền nhất là đám phá rối bữa cơm.
Hạ Thiên bất mãn nói một câu.
– Ngon thì chờ đấy.
Dương Miễu bò lên, hắn tức giận mắng một câu, sau đó gọi điện thoại, rõ ràng đang gọi người.
Mười phút sau Hạ Thiên ăn cơm xong, hắn tính tiền và đi ra khỏi nhà hàng không chút hoang mang. Khi hắn ra đến cửa thì thấy vài tên đàn ông, cơ bản đều còn trẻ, hơn hai mươi, người duy nhất không còn trẻ chính là Dương Miễu.
– Chính là nó, đập đi.
Dương Miễu chỉ Hạ Thiên rồi phẫn nộ gào lên.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc