– Chị Sở, có phải chị sinh bệnh rồi không?
Vương Tiểu Nha lại chạy đến hỏi:
– Có cần em điện thoại cho Hạ Thiên ca ca không?
Một lúc lâu sau thì có âm thanh của Sở Dao từ bên trong truyền ra:
– Không, không cần, em ở bên ngoài chờ một lát, chị sẽ ra ngay.
– À.
Vương Tiểu Nha nghe được âm thanh của Sở Dao thì an tâm trở lại, nhưng sau hơn mười phút mà Sở Dao vẫn chưa ra, vì vậy nàng dứt khoát xem ti vi.
Sau khi Vương Tiểu Nha xem được một tập phim thì Sở Dao vẫn còn chưa ra.
– Trời, mình đói meo rồi, chị Sở làm gì bên trong vậy?
Vương Tiểu Nha nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười hai giờ, điểm tâm cũng không cần ăn nữa rồi, bây giờ nên trực tiếp dùng cơm trưa.
Vương Tiểu Nha đáng thương lại bước xuống giường đi đến phòng tắm, đúng lúc chuẩn bị gõ cửa thì cửa mở.
– Chị Sở, cuối cùng chị cũng đi ra…. ….
Vương Tiểu Nha chợt ngẩn ngơ, một lúc sau nàng, mới kịp phản ứng:
– Hạ Thiên ca ca, sao lại là anh, chị Sở đâu?
– Chị ở đây.
Một giọng nói mềm nhũn vang lên sau lưng Hạ Thiên, sau đó Sở Dao cũng đi ra khỏi phòng tắm. Lúc này Sở Dao vẫn quấn khăn tắm quanh người, tất nhiên lần này nàng sẽ bao phủ những bộ vị mấu chốt, nhưng hai gò má nóng bỏng, cặp mắt ngập nước, da thịt trắng nõn có màu hồng phấn, nhìn qua hình như có chút không bình thường.
Tuy Vương Tiểu Nha không biết đây là điều gì, nàng cũng mơ hồ cảm thấy không bình thường, vì vậy mới không nhịn được phải hỏi Hạ Thiên:
– Hạ Thiên ca ca, anh cùng chị Sở làm gì bên trong vậy?
– Chồng giúp chị chữa thương.
Sở Dao nhanh chóng đón lời, nàng không muốn đầu độc các cô bé, vì vậy mới kéo Hạ Thiên vào nhà tắm, nếu không sợ rằng sẽ cùng với hắn lăn lộn trên giường.
Vương Tiểu Nha nhìn cánh tay và bắp đùi của Sở Dao, sau đó nàng kỳ quái hỏi:
– Chị Sở, thương thế đã lành rồi sao?
– Đúng vậy, chồng vừa chữa tốt cho chị.
Sở Dao nói mà mắt không chớp.
Vương Tiểu Nha dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, nàng cũng hỏi thêm:
– Chị Sở, Hạ Thiên ca ca, em đói quá, chúng ta ra ngoài dùng cơm nhé?
– Được, nhưng em chờ chút, chị phải điện thoại cho người mang quần áo đến đã.
Sở Dao đi đến bên giường cầm lấy điện thoại, nàng nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau khi tay chân lành thương thì lập tức rơi vào hoạt động dữ dội, hơn nữa những chỗ tham gia hoạt động là rất trọng yếu, tuy Hạ Thiên mát tay không làm nàng đau, nhưng sau vài giờ hoạt động dữ dội, cuối cùng nàng cũng mệt chết.
– Bà đã không còn là xử nữ, sau này có bị chém chết cũng không còn gì nuối tiếc.
Sở Dao thầm nghĩ.
Mười phút sau có người mang quần áo đến cho Sở Dao, nàng mặc quần áo rồi cùng Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha xuống lầu dùng cơm. Ba người đều đói nên không đi xa, trực tiếp vào nhà hàng trong khách sạn dùng một bữa.
– Chồng, em phải về nhà, em phải đi ngủ, anh có đi theo không?
Sở Dao ăn cơm trưa xong thì hỏi thăm Hạ Thiên.
Hạ Thiên thấy Sở Dao rất buồn ngủ, vì vậy hắn quyết định đưa nàng về nhà.
Sau khi trả tiền phòng thì ba người rời khỏi khách sạn, cả ba ngồi trên một chiếc taxi, hơn nữa giờ sau mới dừng lại ở một khoảng sân rất cổ.
– Chồng, đây là nhà em, em ở bên trong, em sẽ đưa anh vào xem.
Sở Dao kéo tay Hạ Thiên tiến vào bên trong.
Trong sân có rất nhiều kiến trúc, Hạ Thiên phát hiện trong chỗ này giống như cùng loại với khu đất của Kiều gia, nhưng diện tích có vẻ ít hơn một chút so với Kiều gia.
Trên đường thỉnh thoảng gặp vài người, ai cũng phải chào hỏi Sở Dao, điều này chứng tỏ thân phận của nàng không tầm thường.
– Chồng, tuy trong này nhìn có vẻ hơi cổ, nhưng thứ gì cũng có, thậm chí cũng có cả đường đua xe, khi em bảy tuổi đã đua xe trong nhà rồi.
Sở Dao vừa đi vừa giới thiệu với Hạ Thiên:
– Hì hì, còn nữa, em cũng không thích kiểu nhà cũ, vì vậy mới tự mình xây riêng một biệt thự, nó ở phía trước.
Một lúc sau ba người đã thấy được ngôi biệt thự của Sở Dao, nếu so sánh với những kiến trúc cổ ở bên trong thì ngôi biệt thự này không tầm thường.
Sở Dao đưa Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha vào biệt thự, nàng nói với Hạ Thiên:
– Chồng, trước tiên em lên lầu đi ngủ, khi tỉnh lại sẽ cùng mọi người đi chơi. Nếu anh cảm thấy nhàm chán thì có thể đưa Vương Tiểu Nha đi trước.
Sở Dao thật sự không chịu được, nàng nói xong thì lên lầu, vào phòng ngủ, nằm xuống giường ngủ ngay.
– Hạ Thiên ca ca, chị Sở đi ngủ rồi, không bằng chúng ta đi về thôi.
Vương Tiểu Nha không còn ai nói chuyện, vì vậy nàng muốn rời khỏi nơi này.
– Em muốn đi đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
– Em về nhà lên mạng là được.
Vương Tiểu Nha suy nghĩ rồi nói, trong nhà nàng vốn không được lên mạng, nhưng sau khi nàng làm bạn gái của Hạ Thiên, nàng bày ra địa vị đại tẩu tương lai mà bắt tên mập phải mua máy tính và nối mạng, vì vậy bây giờ dù về nhà nàng cũng không quá nhàm chán.
– Được, anh đưa em về.
Hạ Thiên cũng rất muốn quay về Kiều gia, ngày hôm qua hắn vốn đã đồng ý đi đùa với chị Mộng, nhưng sau đó lại bỏ đi, không biết chị Mộng có nổi giận không?
Vương Tiểu Nha nhớ đến một vấn đề:
– Đúng rồi, Hạ Thiên ca ca, cho em mượn điện thoại, em điện thoại cho đại ca, để anh ấy mua điện thoại cho em, điện thoại tố qua đã bị rớt mất rồi.
Hạ Thiên lấy điện thoại đưa cho Vương Tiểu Nha, sau đó nàng bấm số của Vương Kiệt.
– Đại ca, anh tìm em sao?
Tên mập nhanh chóng nhận điện thoại.
– Là đại tẩu của anh đây.
Vương Tiểu Nha nói:
– Này, điện thoại của em rớt mất rồi, anh giúp em mua một cái điện thoại đưa về nhà, em sẽ về ngay.
Tên mập ở bên kia có chút buồn bực, tiểu nha đầu này quá ức hiếρ người, dám ra lệnh cho hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đồng ý, thực tế dù nói thế nào thì hắn vẫn rất sủng ái cô em gái này.
– Hạ Thiên ca ca, chúng ta ra ngoài thôi.
Vương Tiểu Nha cúp điện thoại và kéo Hạ Thiên ra ngoài, khi vừa ra khỏi biệt thự thì có một đám người đi vào.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc