Lên tiếng không phải là một người phụ nữ nào khác, chính là người đàn ông mà trước đó Hạ Thiên đã từng gặp trong phòng Dương San, người này có vẻ rất tức giận:
– Đây đều là khách quý của chủ tịch Ngô huyện chúng tôi, cậu lập tức xin lỗi cho tôi.
– Ngu như heo.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông:
– Đừng làm phiền anh, nếu không anh đánh cả chú bây giờ.
– Thôi bỏ, chúng ta đi.
Vân Thanh không muốn ở lại đây gây rối, nàng nhịn không được phải khuyên một câu.
– Thư ký Thường, không sao, chúng ta đi dùng cơm thôi.
Nữ ngôi sao vội vàng nói một câu:
– Đạo diễn Bạch đang còn chờ chúng ta.
– Lâm tiểu thư, việc này không thể bỏ qua, nhưng em cứ yên tâm, loại người thế này chỉ là số ít ở huyện Mộc Dương chúng tôi mà thôi.
Người đàn ông kia rõ ràng không muốn bỏ qua, trong huyện Mộc Dương này không có mấy người dám mắng hắn.
Người đàn ông tiến lên phía trước vài bước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, hắn không còn bình hòa như khi đứng trước mặt Dương San và Nhạc Dương:
– Tôi không cần biết cậu là ai, lập tức xin lỗi Lâm tiểu thư cho tôi.
– Chị Vân Thanh, lại có người muốn tôi xin lỗi, chị nói xem tôi phải làm sao đây?
Hạ Thiên không quan tâm đến người đàn ông kia, hắn cười hì hì nhìn Vân Thanh:
– Chị nói xem, tôi có nên biến tên này thành Ba Sơn thứ hai không?
– Thôi bỏ đi, như vậy cậu sẽ làm khó cho chú Thạch.
Vân Thanh ghé sát bên tai Hạ Thiên nói một câu.
– Nhưng thằng ngu này rất đáng ghét.
Hạ Thiên không muốn buông tha.
– Trên đời này còn nhiều người đáng ghét như vậy lắm, cậu cũng không thể đánh tất cả bọn họ đấy chứ?
Vân Thanh cũng không muốn Hạ Thiên lại sử dụng bạo lực.
– Nhưng thằng ngốc này rất chán ghét, bây giờ xuất hiện trước mặt tôi, nếu tôi không đánh hắn thì trong lòng sẽ không thoải mái.
Hạ Thiên vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Vân Thanh không biết nói gì, người này xem ra đã có quyết tâm muốn dạy bảo người đàn ông kia. Vì vậy mà nàng có chút chần chừ rồi ghé sát bên tai Hạ Thiên nói:
– Cậu muốn đánh hắn thì dùng biện pháp như khi đối phó với đám bảo vệ ở đây, đừng bị người ta có được chứng cứ.
– Xin lỗi mau, có nghe thấy không?
Đúng lúc này người đàn ông kia chợt rống lên mất kiên nhẫn, nhưng hắn vừa hét lên thì thân thể chợt nghiêng, hắn ngã lên mặt đất không chút dấu hiệu.
– Thư ký Thường, anh làm sao vậy?
Dương Ngọc Quyên lanh tay lẹ mắt đỡ người đàn ông, nhưng nàng gọi thế nào cũng không có ai trả lời.
– Ủa, sao thằng ngu này lại tự nhiên hôn mê?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:
– Tôi còn chưa kịp cho hắn ăn đòn.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi ra vẻ độ lượng:
– Thôi được, tên này đã hôn mê thì tôi cũng không muốn đánh, xem như hắn may mắn.
Đám bảo vệ ở bên cạnh nhìn Hạ Thiên, trong lòng không khỏi khinh bỉ, người này rỏ ràng tự mình ra tay mà cứ ra vẻ vô tội.
– Mau giúp tôi đưa thư ký Thường đến bệnh viện.
Dương Ngọc Quyên lúc này vội kêu bảo vệ, vì vậy mà vài tên chạy đến giúp Dương Ngọc Quyên đưa tên đàn ông ra ngoài. Trong lòng đám bảo vệ thầm nghĩ, cái gì mà đến bệnh viện? Dù sao bệnh viện cũng không thể điều ta được nguyên nhân, sau một thời gian ngắn nữa thì bọn họ sẽ có được kinh nghiệm như chính mình.
Khi thấy Hạ Thiên nghe lời mình thì Vân Thanh có chút vui sướng, đồng thời cũng khẽ thở ra. Nàng chủ động ôm lấy cánh tay Hạ Thiên, sau đó nàng dùng giọng dịu dàng nói:
– Chồng, chúng ta đi, chú Thạch có lẽ đang chờ chúng ta dùng cơm.
Hạ Thiên không lập tức bỏ đi, hắn dùng ánh mắt tò mò nhìn nữ ngôi sao, sau đó mở miệng hỏi:
– Này, cô đến đây làm gì? Có phải Lâm Tử Hào từ ngu ngốc thành điên khùng, bây giờ không cần cô nữa rồi à?
Thì ra nữ ngôi sao này chính là Lâm Yên Nhi trước kia từng là bạn gái của Kiều Đông Hải và bị Lâm Tử Hào cướp mất, đến bây giờ nàng ở cùng với ai, điều này Hạ Thiên không biết.
Dù trong mắt Hạ Thiên thì Lâm Yên Nhi không là gì, nhưng thực tế thì nàng cũng là ngôi sao có chút danh tiếng, tuy không phải là đỉnh cấp nhưng ở trong nước cũng xếp hàng hai. Một nữ ngôi sao như vậy mà xuất hiện ở huyện Mộc Dương, tất nhiên là chuyện lớn.
– Hạ tiên sinh cứ nói đùa, tôi theo chân đạo diễn Bạch Xuyên đến đây làm phim tuyên truyền.
Lâm Yên Nhi miễn cưỡng cười.
– Phim tuyên truyền sao? Tuyên truyền cho Thanh Phong Sơn à?
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, trong lòng có chút khó chịu. Vì sao tên đạo diễn Ba Sơn vừa lên dĩa thì đã có đạo diễn Bạch Xuyên gì đây? Còn có cả một ngôi sao như Lâm Yên Nhi?
– Đúng vậy.
Lâm Yên Nhi không dám giấu, nàng trả lời ngay.
Lâm Yên Nhi thật ra có một loại cảm giác sợ hãi từ trong tim với Hạ Thiên, sau khi rời khỏi Kiều Đông Hải thì nàng đi theo Lâm Tử Hào, tuy chỉ là đồ chơi của Lâm Tử Hào nhưng nàng cũng được hắn thực hiện lời hứa, để nàng hoạt động xuôi chèo mát mới ở lĩnh vực giải trí. Nhưng bây giờ Lâm Tử Hào đã là một kẻ ngây ngô, tuy rất nhiều người không biết vì sao Lâm Tử Hào lại như vậy, nhưng Lâm Yên Nhi biết rõ, kẻ gây nên mọi chuyện chính là Hạ Thiên.
Mà Lâm Yên Nhi cũng biết quan hệ giữa Hạ Thiên và An Khả Khả, còn những chuyện giữa An Khả Khả và Hạ Thiên, Lâm Yên Nhi thân là người trong làng giải trí, tất nhiên nàng cũng biết. Vài tháng trước An Khả Khả chỉ là ngôi sao thấp nhưng bây giờ đã cực kỳ nổi tiếng, Lâm Yên Nhi cho rằng đây nhất định là công lao của Hạ Thiên. Sau khi tổng hợp hai sự kiện kia lại, nàng cho rằng Hạ Thiên chắc chắnc có bối cảnh hùng mạnh hơn Lâm Tử Hào, tuyệt đối không phải là người mà nàng có thể chọc vào.
Đám người bên cạnh Lâm Yên Nhi không biết nói gì hơn, bọn họ cho rằng Lâm Yên Nhi quen biết Hạ Thiên, hơn nữa lại nói chuyện rất khách khí. Vì vậy mà đám người kia chợt không hiểu rõ tình huống, hơn nũa sự kiện thư ký của chủ tịch huyện đột nhiên hôn mê vừa rồi cũng làm cho bọn họ cảm thấy bất an, vì vậy không ai đám đứng ra làm chim đầu đàn.
– Này, nể mặt trước kia cô rất thân thiết với Kiều Đông Hải, tôi có lòng tốt nói cho cô biết một chuyện.
Hạ Thiên lúc này nghiêm trang nói:
– Cô đừng đi Thanh Phong Sơn đóng phim cái gì cả, nếu không sẽ có kết cục không hay.
Moi người nghe nói như vậy thì chợt ngây ngốc, nào có lòng tốt gì, rõ ràng là uy hiếρ.
Vẻ mặt Lâm Yên Nhi biết đổi lớn, trái tim đập mạnh.
– Cô đừng không tin, tôi nói cho cô biết, có một tên đạo diễn tên là Ba Sơn chạy đến đây làm phim, bây giờ sắp chết đến nơi rồi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
– Tin, tôi tin.
Vẻ mặt Lâm Yên Nhi biến đổi liên tục, sau đó nàng khẽ cắn môi gật đầu, cuối cùng dùng ánh mắt cảm kich nhìn Hạ Thiên:
– Cám ơn Hạ tiên sinh đã nhắc nhở, tôi sẽ đi ngay, không, đi ngay bây giờ.
Lâm Yên Nhi quay đầu nhìn phụ tá của mình rồi vội vàng phân phó:
– Thu dọn mọi thứ, chúng ta lập tức quay về Giang Hải.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc