Giang Lập Minh rõ ràng rất bất mãn với những lời uy hiếρ của Hạ Thiên, tất nhiên lúc này hắn cũng không biết kẻ đánh Đường Vĩ Quân chính là người này.
Lãnh Băng Băng không đợi Giang Lập Minh nói hết lời, nàng mở miệng cắt ngang lời:
– Luật sư Giang, làm phiền anh ra ngoài một chút, tôi có việc riêng cần xử lý.
Lãnh Băng Băng cũng không quan tâm Giang Lập Minh có phản ứng gì, nàng lập tức phân phó Đồng Giang:
– Trước hết mời luật sự Giang ra ngoài nghỉ một chút.
– Vâng, cục trưởng.
Đồng Giang lập tức lên tiếng, sau đó hắn dùng tay đẩy Giang Lập Minh ra ngoài:
– Luật sư Giang, làm phiền anh theo tôi.
Giang Lập Minh tuy không phải rất tình nguyện nhưng khí lực không mạnh bằng Đồng Giang, cũng vì vậy mà hắn bị Đồng Giang đẩy đi, đến khi vừa bước ra ngoài thì Lãnh Băng Băng đã đóng cửa lại.
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị mau đến đây, tôi muốn cho chị xem thứ này?
Hạ Thiên cầm lấy một xấp bản vẻ, đây là thứ vừa sao chép ở chỗ Diệp Mộng Oánh:
– Chị xem, tôi vừa mua ba hòn đảo, sau này chúng ta sống trên đảo, chị thích hòn đảo nào?
– Đừng nói với tôi về đảo này đảo nọ.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên:
– Tôi hỏi cậu, trưa nay có phải cậu đã đánh một người tên là Đường Vĩ Quân?
– Đúng vậy, tôi chỉ đá hắn một phát mà thôi.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ không giấu Lãnh Băng Băng những chuyện thế này:
– Tên ngu ngốc kia cứ thích quấn lấy chị Hinh, còn nói tôi không ra gì, căn bản là muốn ăn đòn.
– Sau này cậu đánh người thì bí mật một chút được không?
Lãnh Băng Băng rất tức giận:
– Cậu không phải có thể đánh lén sao? Cậu đánh như vậy người ta cũng đâu có thể phát hiện ra được?
Nếu là trước kia thì Lãnh Băng Băng sẽ không nói ra những lời này, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, muốn Hạ Thiên từ bỏ thói quen bạo lực có lẽ là không thể, kết quả là nàng chỉ có thể đề xuất như vậy, cầu mong sao Hạ Thiên sẽ không tiếp tục mang đến phiền toái cho mình.
– À, được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, sau này tôi sẽ lén đánh người là được… ….
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý một câu, sau đó hắn lại đưa bản vẻ cho Lãnh Băng Băng:
– Chị cảm thấy những hòn đảo này thế nào? Tôi đặc biệt cho người ta xây dựng nhà ở đây, chỗ này được không?
Khi thấy Hạ Thiên đồng ý thì tâm tình của Lãnh Băng Băng tốt hơn một chút, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn:
– Sau này hãy nói, trước tiên phải xử lý tốt vấn đề cái đã, tôi hỏi cậu, khi đó cậu đánh người có ai thấy?
– Lúc đó ngoài chị Hinh ra thì chẳng còn ai cả?
Hạ Thiên suy nghĩ rồi trả lời.
– Được rồi, cậu nghe tôi, nếu có người hỏi cậu có phải đã đánh Đường Vĩ Quân hay không, cậu không cần phải thừa nhận, hiểu chưa?
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
– Còn nữa, cậu cần phải điện thoại cho Tôn Hinh Hinh, để cô ấy biết chuyện này, cũng nói không biết gì.
Lãnh Băng Băng dừng lại một chút rồi nói thêm:
– Thôi được, để tôi điện thoại cho Hinh Hinh, miễn cho cậu nói không rõ ràng.
Hạ Thiên thật ra không muốn làm như vậy, nhưng dưới yêu cầu của Lãnh Băng Băng thì hắn cuối cùng cũng phải đồng ý, chỉ cần cảnh sát tỷ tỷ vui sướng thì hắn tốt xấu cũng không có vấn đề.
Lãnh Băng Băng làm xong tất cả thì trong lòng chợt sinh ra cảm giác vắng vẻ, nàng phát hiện bây giờ mình không còn thích hợp làm cảnh sát, vì Hạ Thiên mà nàng đã ngụy biện chứng cứ.
Hạ Thiên không ở lại cục công an được bao lâu, vì buổi chiều hắn còn việc cần phải đi làm, hắn cần phải đưa bản vẻ những hòn đảo đến cho các bà vợ. Sau khi hắn rời khỏi cục cảnh sát thì quay về kiều gia để lại một phần bản vẻ, bây giờ trong Kiều gia có Liễu Mộng và An Khả Khả, các nàng có thể cùng thương lượng với Kiều Tiểu Kiều.
Sau khi rời khỏi Kiều Tiểu Kiều thì Hạ Thiên lại đến bệnh viện Phụ Nhất đưa cho Liễu Vân Mạn một bản vẻ, sau đó hắn điện thoại cho Sở Dao.
Nghe nói Hạ Thiên về Giang Hải thì Sở Dao cực kỳ vui sướng, nhưng vấn đề là nàng bây giờ không có mặt ở Giang Hải, tất nhiên nàng nói sẽ nhanh chóng quay về, vì vậy tạm thời Hạ Thiên không thể nào giao bản vẻ cho nàng.
– Trước tiên đi tìm chị Vân Thanh hay vợ Tịnh Tịnh?
Hạ Thiên cúp điện thoại rồi lầm bầm, trước mắt những bà vợ ở Giang Hải còn lại cũng chỉ có Vân Thanh và Thư Tịnh, Vương Tiểu Nha thì tạm thời vẫn chỉ là bạn gái, vì vậy hắn quyết định đưa bản vẻ cho Vương Tiểu Nha vào lúc cuối cùng.
Hạ Thiên suy nghĩ mà quyết định đến tìm Vân Thanh, hắn vẫn còn nhớ rõ giao ước giữa mình và Vân Thanh.
– Bây giờ nên để cho chị Vân Thanh thực hiện giao ước kia được rồi.
Hạ Thiên vừa nghĩ như vậy thì cầm điện thoại gọi cho Vân Thanh, vì hắn thật sự còn chưa biết Vân Thanh ở đâu.
– Này, có chuyện gì sao?
Điện thoại vang lên bốn năm âm thanh, sau đó bên kia mới nhận điện thoại, đúng là giọng nói của Vân Thanh, nhưng lúc này Hạ Thiên thấy giọng điệu của nàng rất kỳ quái, hình như không giống như trước.
– Chị Vân Thanh, tôi đã quay về Giang Hải, chị đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm chị.
Hạ Thiên nhanh chóng nói, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi một câu:
– Chị Vân Thanh, bây giờ sao bên cạnh chị có nhiều người như vậy?
– Cái gì, cậu đã về rồi sao?
Vân Thanh chợt lớn tiếng hẳn lên:
– Cậu…Cậu đến đây mau, tôi ở khu dân cư Kim Thái, ở khu nhà của Lệ San trước kia, cậu biết rồi, cậu đến đây mau, Tiểu Đông đã xảy ra chuyện.
– À, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên ngẩn người rồi chạy vội, trong lòng hắn có chút buồn bực, tiểu nha đầu kia có chuyện gì?
Hạ Thiên nhanh chóng tiến vào khu dân cư Kim Thái, hắn còn nhớ rõ chỗ này, vì vậy nhanh chóng tìm được địa điểm.
Cửa nhà mở rộng, Hạ Thiên trực tiếp tiến vào, sau đó hắn phát hiện trong phòng khách có không ít người, ngoài Vân Thanh và Lê An còn có bốn cảnh sát, trong đó có hai cảnh sát hắn quen biết, là Hoàng An Bình và Lý Bình ở cục công an thành phố.
– Hạ Thiên sao?
Khi thấy Hạ Thiên thì Hoàng An Bình và Lý Bình có chút kinh ngạc, bọn họ thật ra đến bây giờ mới biết Hạ Thiên đã trở lại.
Hạ Thiên không để ý đến hai người này, hắn nhìn Vân Thanh:
– Chị Vân Thanh, có chuyện gì?
Vành mắt Vân Thanh ửng hồng, có lẽ vừa rồi đã khóc, nàng thấy Hạ Thiên thì đột nhiên làm đám cảnh sát toàn trường kinh ngạc bằng một hành động, nàng lao vào lòng hắn, giọng điệu nghẹn ngào:
– Hạ Thiên, cậu mau nghĩ cách Tiểu Đông bị bắt cóc.
Lý Bình và Hoàng An Bình đưa mắt nhìn nhau mà không khỏi lắc đầu, Hoàng An Bình có chút hâm mộ, công phu tán của Hạ Thiên quả nhiên không có đối thủ, Lý Bình thì vừa hâm mộ vừa thất lạc, Vân Thanh cuối cùng cũng vào tay Hạ Thiên.
– Bị bắt cóc rồi sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, vì sao có bọn cướp cấp bậc thấp như vậy, bắt cả những cô gái nhỏ sao?
Hạ Thiên ngoài ngạc nhiên thì lập tức an ủi Vân Thanh:
– Chị Vân Thanh, chị đừng lo, tôi sẽ giúp chị tìm Tiểu Đông quay về.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc