Hạ Thiên thành thật trả lời:
– Đáng lý ra muốn cho chị một niềm bất ngờ, nào ngờ gặp ngay chị Vân Mạn, nghe nói xe chị ấy bị đập nát, vì vậy mới cùng chạy đến.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi nói:
– Tôi không thích niềm vui bất ngờ, sau này cũng đừng làm như vậy, sau này quay về điện thoại là được.
– Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, sau này nếu tôi ra ngoài quay về trước tiên sẽ tìm chị.
Hạ Thiên đồng ý.
– Cậu phải nhớ kỹ những gì mình nói.
Lãnh Băng Băng khẽ nói.
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ yên tâm, trí nhớ của tôi rất tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của Lãnh Băng Băng chợt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu cũng dịu dàng:
– Tôi tin cậu.
Lãnh Băng Băng không đợi Hạ Thiên tiếp tục mở miệng mà di chuyển chủ đề:
– Đúng rồi, trước kia không phải cậu bảo một thời gian sau mới quay về à? Sao bây giờ lại đột nhiên quay lại?
– À, bị một nha đầu tên là Dương San gây hại.
Hạ Thiên có chút bất mãn, nhưng ngay sau đó hắn lại trở nên vui sướng:
– Thật ra tôi cũng rất muốn quay về, rất nhớ cảnh sát tỷ tỷ.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt trở nên dịu dàng, nhưng nàng cũng không hỏi Hạ Thiên về vì chuyện gì.
Vì bây giờ nhà hàng không có nhiều người nên đồ ăn được đưa lên rất nhanh, Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên đều đã đói, tất nhiên sẽ lập tức ăn cơm. Trong lúc dùng cơm thì Lãnh Băng Băng thoáng hỏi thăm về sự kiện Thái Bằng Trình, tất nhiên Hạ Thiên sẽ khai báo rõ ràng. Nghe nói Thái Bằng Trình trốn khỏi nhà giam mới bị Hạ Thiên bắt lại, vì vậy Lãnh Băng Băng cũng yên lòng.
– Cảnh sát tỷ tỷ, tên Thái Bằng Trình kia lại làm sao? Hắn không chạy mất đấy chứ?
Hạ Thiên có chút mơ hồ.
– Không, bây giờ hắn bị giam giữ bí mật, cũng không có vài người biết hắn ở đâu, vì vậy khó thể chạy trốn.
Lãnh Băng Băng lắc đầu:
– Nhưng cục trưởng Hào hình như phải chịu áp lực từ thủ đô.
– À, không trốn đi là tốt, nếu tên kia tiếp tục trốn, lần sau tôi bắt gặp sẽ xử lý ngay.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không nói đùa, tên Thái Bằng Trình kia chạy thoát quá nhiều, điều này làm hắn khó chịu, nếu lần này tiếp tục chạy thoát thì trực tiếp xử lý sẽ tốt hơn.
– Thật ra chuyện Thái Bằng Trình chúng ta không nên quan tâm quá nhiều, không liên quan gì đến chúng ta.
Lãnh Băng Băng khẽ nói:
– Nhưng cục trưởng Hào là người tốt, anh ấy tìm chúng ta hỗ trợ, chúng ta chỉ giúp anh ấy mà thôi, cậu không cần đặt nặng vấn đề này.
Hạ Thiên cũng không muốn quan tâm đến vấn đề này, bây giờ Lãnh Băng Băng nói không cần xen vào, tất nhiên hắn cầu còn chưa được. Tất nhiên Thái Bằng Trình thật sự chạy thoát một lần nữa, lại bị hắn tìm được, hắn sẽ xử lý ngay.
Đến ba giờ chiều hai người mới ăn xong bữa trưa, Lãnh Băng Băng muốn đến cục công an, Hạ Thiên dứt khoát đi theo nàng. Lúc này nàng cũng không đuổi hắn đi, tất nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải thành thật một chút.
Đáng lý ra Hạ Thiên muốn chờ Lãnh Băng Băng tan tầm, sau đó cùng nàng về nhà. Đáng tiếc là một cuộc điện thoại đã làm cho kế hoạch của hắn không thể thực hiện được, người gọi điện thoại không phải là ai khác mà chính là Liễu Mộng trước đó đã la hét đi tìm đồ ăn.
– Tiểu bại hoại, mau mang tiền đến siêu thị Nhạc Gia Phúc, chị mua đồ mà quên mang tiền.
Liễu Mộng nói một câu như vậy và cúp điện thoại.
Hạ Thiên không có biện pháp nào khác đành phải rời khỏi cảnh sát tỷ tỷ xinh đẹp khêu gợi, hắn chạy về phía siêu thị Nhạc Gia Phúc.
Lúc này trong siêu thị Nhạc Gia Phúc đang tương đối hỗn loạn.
Liễu Mộng rời khỏi Kiều gia thì trực tiếp chạy đến siêu thị này, sau đó nàng đến khu thực phẩm, trực tiếp ăn đủ món. Đợi đến khi nhân viên nói nàng trả tiền, nàng sực nhớ mình quên mang tiền.
– Các người chờ một lát, sẽ có người mang tiền đến cho tôi.
Liễu Mộng điện thoại cho Hạ Thiên, sau đó nàng tiếp tục đi dạo trong siêu thị, khi thấy thứ gì thích thì ăn ngay.
Lúc này người trong siêu thị sẽ không mặc kệ được nữa, người này không có tièn, cùng lắm thì chút nữa có tiền thì làm gì cũng được, nhưng bây giờ lại tiếp tục ăn, rõ ràng là làm loạn.
Vì vậy mà bảo vệ siêu thị chạy vào, tuy Liễu Mộng rất xinh đẹp nhưng lúc này gương mặt và khí chất tiên nữ cũng không mang đến lợi ích cho nàng, đám bảo vệ nói Liễu Mộng trộm đồ trong siêu thị, dứt khoát muốn đưa nàng về phòng an ninh xử lý.
– Tôi không phải trộm.
Liễu Mộng trừng mắt nhìn đám bảo vệ:
– Các người nếu nói tôi là trộm, tôi sẽ đánh các người, tôi có rất nhiều tiền, mua cả siêu thị này còn được nữa là.
– Này tiểu thư, cô có tiền thì trả tiền ngay, nếu không có thì theo chúng tôi về phòng bảo vệ, đừng tưởng rằng xinh đẹp thì không phải trộm, những năm nay đám người ỷ mình có chút tư sắc và đi trộm là không thiếu…Á… ….
Tên đội trưởng bảo vệ vừa định nói thêm vài lời thì đã bị Liễu Mộng đá bay.
– Tôi đã nói không phải là trộm.
Liễu Mộng mất hứng, có trộm nào xinh đẹp như nàng sao?
Đám bảo vệ đều xông lên, sau đó tất cả bị Liễu Mộng đá văng, một vài tên ngã lên kệ siêu thị, vì vậy mà hàng hóa rơi rớt bề bộn. Khi Hạ Thiên vào đến siêu thị thì nơi đây đã hỗn loạn.
– Tiểu bại hoại, sao bây giờ cậu mới đến?
Khi thấy hạ thiên thì Liễu Mộng mất hứng:
– Đều tại cậu cả, lấy bóp tiền của chị, làm hại người ta nói chị là trộm.
Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội:
– Chị Mộng, tôi nào có lấy ví của chị.
– Cậu còn nói không có sao, ví của chị trên người cậu, nhất định là khi cậu cởi quần áo chị đã lấy đi.
Liễu Mộng bĩu môi nói.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn phát hiện thật sự có khả năng như vậy, vì vậy hắn quét mắt khắp bốn phía rồi hỏi:
– Chị Mộng, chị có muốn trả tiền cho bọn họ không?
– Không, ai bảo bọn họ bảo chị là cướp.
Liễu Mộng hừ một tiếng, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi:
– Chúng ta đi thôi, đổi một chỗ khác ăn cơm, chị chưa ăn no.
Hai người cứ nư vậy mà đi ra trước mắt bao người, không lâu sau cảnh sát phân cục quận Đông chạy đến, ngay sau đó biết được thân phận của kẻ cướp siêu thị. Bọn họ báo tin cho Lãnh Băng Băng, khi Lãnh Băng Băng biết được thì thiếu chút nữa đã tan vỡ, chị Mộng này sao phiền như vậy, một ngày tạo nên hai phiền toái lớn sao? Đúng là ngôi sao tai họa, thậm chí còn rắc rối hơn cả Hạ Thiên.
Liễu Mộng lại không ý thức mình gây phiền cho Lãnh Băng Băng, nàng kéo Hạ Thiên đi đến vài siêu thị khác, thuận tiện ăn cơm tối, sau đó kéo Hạ Thiên về Kiều gia.
– Chị đi chơi với Tiểu Hổ.
Khi về đến Kiều gia thì Liễu Mộng ném Hạ Thiên sang một bên.
– Chồng, Thanh Phong Sơn có chuyện, có chút phiền toái.
Kiều Tiểu Kiều lúc này đã quay về, nàng thấy Hạ Thiên thì khẽ nói.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc