– Chồng nhỏ, huấn luyện viên, các người cứ thương lượng, tôi ra ngoài thuê căn phòng này đã.
Isabella mở miệng nói.
Ngải Vi Nhi không khỏi sững sờ, nàng hỏi:
– Gian phòng này không phải em đặt sao?
– Huấn luyện viên, vừa rồi không có thời gian, vì vậy mà chồng vào bằng cửa sổ.
Isabella giải thích một câu.
– Bây giờ em đang bị truy nã, đừng đi thì hay hơn.
Ngải Vi Nhi chợt có một ý nghĩ, nàng quay đầu nhìn Hạ Thiên:
– Trước tiên cậu đi đặt phòng, lát nữa quay về nói sau.
– Được.
Hạ Thiên không nghi ngờ gì, hắn lập tức xuống lấu.
Vài phút sau Hạ Thiên thuê phòng và lên lầu, hắn mở cửa phòng mà trợn tròn mắt, người đâu? Isabella không thấy, vợ sư tỷ xinh đẹp cũng không, trong phòng khôgn bóng người.
– Lại bị lừa.
Hạ Thiên rất khó chịu, hắn muốn lập tức đi bắt hai nàng quay về, nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn lại vang lên, An Khả Khả điện thoại đến.
– Sao anh còn chưa quay lại?
An Khả Khả nói bằng giọng đáng thương trong điện thoại:
– Em ở một mình rất sợ.
– Được rồi, anh sẽ quay lại ngay.
Hạ Thiên lập tức bỏ qua ý nghĩ truy đuổi Ngải Vi Nhi.
– Được, anh phải nhanh lên, em ngủ một mình không được.
An Khả Khả nói bằng giọng nũng nịu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Hạ Thiên chuẩn bị đi ra thì điện thoại lại vang lên, lần này là Isabella điện thoại đến.
– Chồng nhỏ, xấu hổ quá, huấn luyện viên nói phải đi ngay, tôi cũng không có biện pháp gì khác.
Isabella nói bằng giọng xin lỗi, vốn nàng đã điện thoại cầu cứu Hạ Thiên, hắn không nói hai lời mà đi ngay, còn cứu hai nàng quay về, vừa rồi còn thuận tiện chữa thương cho cả hai, nhưng khốn nổi khi xong xuôi thì các nàng lén bỏ đi. Điều này làm cho Isabella ngửi được hương vị qua cầu rút ván, nhưng khốn nổi nàng không dám cải lệnh của Ngải Vi Nhi, vì vậy chỉ biết điện thoại xin lỗi Hạ Thiên.
– Chị Isabella, chị nhắn với vợ sư tỷ xinh đẹp, lần sau nếu để tôi gặp mặt, tôi nhất định sẽ đánh, để chị ấy ba ngày sau không thể xuống giường.
Hạ Thiên bất mãn nói.
– Lưu manh!
Bên kia truyền đến một âm thanh, đó không phải là của Isabella, là của Ngải Vi Nhi, sau đó điện thoại cắt đứt, rõ ràng Ngải Vi Nhi tức giận cúp điện thoại của Isabella.
Khi Hạ Thiên điện thoại lại thì đối phương đã tắt máy.
– Nếu để tôi bắt được, đảm bảo sẽ cho bảy ngày không thể xuống giường.
Hạ Thiên rất mất hứng, hắn quyết định lần sau sẽ hung hăng trừng phạt Ngải Vi Nhi, vị vợ sư tỷ xinh đẹp này quá kỳ cục.
Thật ra với tốc độ và khứu giác siêu cường thì hoàn toàn có thể đuổi theo bắt Ngải Vi Nhi trở lại, nhưng An Khả Khả đang đợi hắn ở khách sạn, Hạ Thiên cũng không thể đi trừng phạt Ngải Vi Nhi ngay được.
Mười phút sau Hạ Thiên đã về đến khách sạn chỗ An Khả Khả, gần một tuần An Khả Khả ở cùng với Hạ Thiên, bây giờ Hạ Thiên vừa rồi khỏi thì nàng cảm thấy không thích ứng, trong lòng luôn bất an, căn bản rất khó ngủ, vì vậy nàng phải điện thoại cho Hạ Thiên quay về.
Tất nhiên Hạ Thiên về thì cũng không thể ngủ được, cũng giống như những đêm trước đó, trước khi đi ngủ An Khả Khả đều bị thử nghiệm sức chịu đựng và độ mềm dẻo của cơ thể, đồng thời cũng được hưởng thụ khoái cảm kinh người.
… ….
Sáng hôm sau.
– Chúng ta ra ngoài dạo phố nhé?
An Khả Khả đề nghị, bây giờ đã hơn mười giờ nhưng nàng và Hạ Thiên mới thức dậy chưa lâu, mấy ngày nay nàng đều ở trong phòng, bây giờ nàng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Bây giờ An Khả Khả cũng không muốn về Giang Hải vội, dù sao nàng cũng không có tâm tình đóng phim hay quay phim quảng cáo, vì vậy nàng muốn cùng Hạ Thiên ở trong thế giới của hai người, cảm thấy như vậy là rất tốt.
– Đi dạo hình như cũng không có gì quá thú vị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
– Coi như đi vì em.
An Khả Khả ôm cánh tay Hạ Thiên và bắt đầu làm nũng.
– Được rồi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng hai người vừa bước ra khỏi cửa thì chuông điện thoại của Hạ Thiên đã vang lên:
– Ông xã, điện thoại kìa… ….
Hạ Thiên lấy điện thoại ra, hắn phát hiện người điện thoại đến là chủ nhân của tiếng chuông điện thoại, là Kiều Tiểu Kiều.
Hạ Thiên nhanh chóng nhận điện thoại, hắn và Kiều Tiểu Kiều nói chuyện hơn một giờ, đến khi hắn cúp điện thoại thì đã hơn mười một giờ.
– Có chuyện gì xảy ra?
An Khả Khả ở bên cạnh hỏi thăm, lúc này nàng không nhịn được phải hỏi. Bây giờ nàng thấy Hạ Thiên có chút nghiêm túc, khác hẳn bộ dạng hì hì ngày thường.
Hạ Thiên nhìn An Khả Khả, sau đó hắn mở miệng nói:
– Anh phải về Giang Hải.
– Sao?
An Khả Khả duyên dáng kêu lên một tiếng:
– Khi nào thì đi?
Tuy trước đó An Khả Khả rất muốn đi về Giang Hải, nhưng những ngày qua nàng thấy Hạ Thiên không muốn về, vì vậy nàng thuận theo tự nhiên. Nào ngờ bây giờ Hạ Thiên nhận một cuộc điện thoại rồi đột nhiên nói muốn về Giang Hải, điều này làm nàng cảm thấy bất ngờ, tất nhiên còn hiếu kỳ, có gì xảy ra?
– Càng nhanh càng tốt.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói với An Khả Khả:
– Em ở đây một chút, anh ra ngoài làm chút chuyện.
– À, được.
An Khả Khả khẽ gật đầu, sau đó nàng hỏi một câu:
– Em có nên đi đặt vé máy bay không?
– Tạm thời thì không.
Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn biết mất trong tầm mắt An Khả Khả.
… ….
Khu căn cứ Địa tổ.
Mộc Hàm và Mị Nhi cùng sóng vai cùng một chỗ, cả hai vừa đi vừa trò chuyện.
– Chuyện trùng kiến Ám tổ đã chính thức được phép, tổ trưởng cũng đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta, bây giờ anh ấy cũng ý thức Hạ Thiên không phù hợp quản lý Ám tổ, xem ra Hạ Thiên thích hợp với chức vụ tổ trưởng trên danh nghĩa hơn.
Mị Nhi khẽ nói:
– Gần đây cô có nói với cậu ấy về chuyện này chưa?
– Chưa, trước quốc khánh tôi chưa liên lạc với cậu ấy.
Mộc Hàm lắc đầu:
– Tôi đang chuẩn bị điện thoại cho cậu ấy, những ngày tiếp theo quá bận rộn, tôi cũng định gặp mặt cậu ấy một chút, đến lúc đó tôi sẽ nói về điều này. Nhưng tôi thấy một người chưa hẳn đã thuyết phục được cậu ấy, tốt nhất phải là tôi và cô cùng một chỗ mới được.
Mộc Hàm đang nói thì điện thoại vang lên, nàng lấy điện thoại ra nhìn, vẻ mặt có chút cổ quái:
– Thật là trùng hợp, là điện thoại của chồng.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc