– Hạ thần y, An tiểu thư, cám ơn các người đã đến tham gia hôn lễ của tôi.
Lúc này Cổ Quân cùng chào hỏi với công địch của cả thế giới, đồng thời nàng cũng giới thiệu thân phận của mọi người với chú rể:
– Thiệu Huy, vị này chính là Hạ Thiên Hạ thần y nổi tiếng.
– Chào cậu, Hạ thần y, tôi là Trương Thiệu Huy, rất vinh hạnh được quen biết cậu.
Trương Thiệu Huy vội vàng chào hỏi Hạ Thiên, rõ ràng đã từng nghe qua thanh danh của Hạ Thiên,
– Thì ra người này chính là Hạ Thiên.
– Hắn không phải người yêu của Mộc Hàm sao?
– Con mẹ nó, thằng chó này có phải là người không, bốn đóa hoa thủ đô bị hắn nạp mất hai cây, hơn nữa còn nạy luôn cả An Khả Khả.
– Đáng giận nhất chính là hắn còn mang hai người phụ nữ kia đến đây khoe khoang, đây không phải đang vỗ vào mặt chúng ta sao?
… ….
Đám người khẽ nghị luận với nhau, lúc này Hạ Thiên cũng đã bị người ta bât mãn ngay trước mặt.
– Con bà nó, không biết an phận một chút sao?
Người bất mãn chính là phụ rể của Trương Thiệu Huy.
– Anh đã rất ẩn nhẫn rồi.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên phụ rể.
– Con bà nó, như thế này mà là an phận ẩn nhẫn sao?
Tên phù rể cảm thấy khó chịu:
-Tôi nói anh tán nhiều người đẹp, anh chịu nổi sao?
– Liên quan quái gì đến chú?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên phù rể.
– Con bà nó, anh không thể tôn trọng tôi một chút được sao? Tuy tôi nhỏ tuổi hơn anh, nhưng anh dù sao cũng là em rể của tôi.
Tên phù rể bất mãn nói.
Tên phù rể này thật sự không phải là nhỏ, rõ ràng hắn là Triệu Hiểu Trác tự xưng là Tiểu Triệu công tử. Triệu Hiểu Trác xuất hiện trong hôn lễ của Trương Thiệu Huy, điều này làm mọi người nghĩ ngay đến chuyện Triệu gia nể mặt Trương gia, hơn nữa còn làm cho Triệu Hiểu Trác làm phù rể.
– Anh còn là anh rể của chú.
Hạ Thiên dùng giọng không cho là đúng nói.
– Cái gì?
Triệu Hiểu Trác chợt sững sờ, vẻ mặt tức giận:
– Con bà nó, anh đã gây tai họa cho chị lớn rồi sao?
– Chú nói gì vậy? Sao lại là tai họa? Làm vợ anh là phúc phận hiếm có.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Triệu Hiểu Trác:
– Chú còn tiếp tục nói bậy, anh biến chú thành phụ nữ bây giờ.
Triệu Hiểu Trác chợt há hốc miệng, một lúc lâu sau hắn mới nói ra một câu:
– Hừ, lại dùng chiêu này uy hiếρ tôi, coi như anh hung ác.
– Anh nể mặt anh là anh rể chú, vì vậy không so đo với chú.
Hạ Thiên ra vẻ rộng lượng, sau đó nàng liếc mắt nhìn An Khả Khả và Tống Ngọc Mị:
– Vợ Mị Mị, vợ Khả Khả, chúng ta vào thôi.
Triệu Hiểu Trác lại buồn bực, nhưng khi thấy ba người đi vào thì hắn lại đứng ra ngăn cản:
– Này, đợi đã, anh còn chưa cho tôi tiền mừng.
– Tiền mừng gì?
Hạ Thiên có chút không thể hiểu nổi.
– Anh…Anh còn chưa đưa tiền mừng.
An Khả Khả kéo kéo Hạ Thiên:
– Tham gia lễ cưới phải đưa tiền mừng.
– Anh không biết trò này.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn thật sự không chuẩn bị.
– Hạ thần y, cậu có thể đến là nể mặt tôi, tôi nào dám lấy tiền của cậu, cậu cứ vào bên trong đi.
Cổ Quân lúc này vội hòa giải.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác:
– Hừ, mọi người nào có đưa tiền mừng.
– Hừ, người ta nói làm gì có trò ăn không? Ăn cơm còn phải trả tiền, anh muốn ăn tiệc lớn sao không lì xì?
Triệu Hiểu Trác lại không muốn buông tha cho Hạ Thiên:
– Không chuẩn bị cũng chẳng sao, tùy tiện lấy ra chi phiếu, bỏ ra tám trăm hay một triệu cũng được.
Đám người bên cạnh chợt ngây người, Triệu Hiểu Trác thật sự lớn miệng, há mồm là một triệu, hắn không thể nói là tám ngàn hay mười ngàn sao?
– Anh không có chi phiếu.
Hạ Thiên tức giận nhìn Triệu Hiểu Trác, hắn rất muốn cho Triệu Hiểu Trác năn đòn, nhưng người này là anh của Tiểu Yêu Tinh, lại là em của Đại Yêu Tinh, nếu đánh hắn thì hai vợ Tiểu Yêu Tinh và Đại Yêu Tinh có mất hứng không?
– Con bà nó, anh đúng là nhỏ mọn, tôi nói cho chị tôi biết mới được, để chị ấy không dính vào anh, nếu không sau này chẳng có đồng nào.
Triệu Hiểu Trác ra vẻ cực kỳ căm phẫn.
– Này, đừng nói bậy chứ, anh keo kiệt hồi nào?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác.
– Anh buôn bán lời ba mươi tỷ, không cho chút tiền mừng, như vậy chẳng phải nhỏ mọn sao?
Triệu Hiểu Trác bất mãn nói.
Đám người bên cạnh chợt sững sờ, Triệu Hiểu Trác này nói lời có đáng tin không? Ba mươi tỷ? Con số quá lớn.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
– Sao chú biết anh lời ba mươi tỷ?
– Sao tôi lại không biết? Có chuyện gì ở thủ đô mà Tiểu Triệu công tử tôi không biết?
Triệu Hiểu Trác ra vẻ đắc ý nói.
– Chú khoác lác quá.
Hạ Thiên dùng giọng khinh bỉ nói:
– Ngay cả anh là anh rể mà chẳng biết, sao biết mọi chuyện ở thủ đô?
Triệu Hiểu Trác á khẩu không nói được lời nào, hừ, việc này hắn thật sự không biết, chị gái đâu nói cho hắn biết?
– Được rồi, dù tôi khoác lác thì anh phải đưa ra tiền mừng, nếu không tôi sẽ nói cho chị biết, anh là quỷ nhỏ mọn, để chị ấy không “kết” anh.
Một lúc sau Triệu Hiểu Trác căm giận nói.
– Nếu không chúng ta đi ra chuẩn bị một chút, chút nữa rồi lên?
An Khả Khả kéo tay Hạ Thiên rồi khẽ nói.
– Không cần!
Hạ Thiên thuận tay lấy một cây bút, hắn còn giật xuống một miệng giấy hồng, sau đó viết lên trên chừng trăm chữ đưa cho Trương Thiệu Huy:
– Cái này cho anh làm tiền mừng, anh có thể dùng cho mìn hoặc đi bán, đảm bảo có giá mười triệu.
– Hạ thần y, đây là… ….
Trương Thiệu Huy tiếp nhận, sau đó hắn không nhịn được phải hỏi.
– Đây là một phương thuốc, khi sức khỏe yếu có thể uống liên tục một tháng, sau đó sẽ tốt.
Hạ Thiên trả lời.
– Hừ, thứ tốt đấy, mau cất đi.
Triệu Hiểu Trác nghe vậy thì vội nói.
– Điều này, sao tôi có thể thu lễ vật như vậy của Hạ thần y?
Trương Thiệu Huy ngẩn ngơ.
– Bảo anh thu thì cứ thu.
Hạ Thiên có chút mất vui, sau đó hắn trừng mắt nhìn Triệu Hiểu Trác:
– Đừng mở mồm nói anh keo kiệt, nếu không anh cho chú thành đàn bà.
Triệu Hiểu Trác há miệng muốn nói gì đó nhưng không nên lời, Hạ Thiên lợi dụng cơ hội này ôm An Khả Khả và Tống Ngọc Mị đi vào bên trong.
Lúc này không còn ai tiếp tục nghị luận về Hạ Thiên, vì bọn họ xác nhận Hạ Thiên thật sự có quan hệ thân thiết với Triệu gia. Mọi người nghe đoạn đối thoại giữa Hạ Thiên và Triệu Hiểu Trác thì biết hai chị em nhà Triệu gia đã bị Hạ Thiên làm thịt.
– Đúng là loại công địch!
Một số người nguyền rủa Hạ Thiên, trên đời này sao có người đàn ông phúc phận thái quá như vậy?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc