Hai tên cảnh sát sững sốt một lúc thì chợt tức giận, tên này ăn gan báo sao?
Hai tên cảnh sát định phát hỏi nhưng cũng lập tức cảm thấy không đúng, người này sao lại quen mắt như vậy? Hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?
– Cậu…Cậu là Hạ Thiên Hạ thần y sao?
Một tên cảnh sát nghĩ ra vấn đề, hắn lập tức nén cơn giận, người này là Hạ Thiên, đây là ác mộng của thủ đô.
– Đúng vậy, các chú cút đi.
Hạ Thiên mất kiên nhẫn.
– Xấu hổ quá, Hạ thần y, chúng tôi chỉ muốn nói vài lời với An tiểu thư, người dại điện Trần Di của cô ấy vừa xảy ra chuyện tối qua… ….
Tên cảnh sát nói với Hạ Thiên.
– Trần Di đã bị An Khả Khả khai trừ rồi, chuyện của cô ta không còn gì liên hệ với Khả Khả, các anh đi thông báo cho người nhà Trần Di là được, đừng làm phiền chúng tôi.
Hạ Thiên mất vui nói.
– À, được, quấy rầy Hạ thần y rồi, chúng tôi sẽ đi ngay.
Tên cảnh sát thấy Hạ Thiên mất vui, hắn lén liếc vào phòng, hắn phát hiện trên giường còn có một người đang nằm, trên mặt đất còn có quần áo vương vãi, vì vậy mà hắn lập tức hiểu ra hai người kia vừa rồi đang làm việc, bây giờ bị quấy rầy tất nhiên sẽ không vui. Điều này cũng đúng, bất kỳ người đàn ông nào cùng một ngôi sao lớn như An Khả Khả nằm trên giường và bị người ta quấy phá thì sẽ đều mất hứng.
Hạ Thiên trực tiếp đóng cửa, sau đó hắn xoay lại rồi lên giường ôm An Khả Khả ngủ tiếp.
Nhưng một lúc sau lại không thể ngủ, vì An Khả Khả không an phận, nàng dùng bàn tay nhỏ bé liên tục xoa nắn trên người hắn, giống như muốn coi hắn là món đồ chơi.
Hạ Thiên mở to mắt, hắn nhìn An Khả Khả rồi dùng giọng kỳ quái hỏi:
– Em không muốn ngủ sao?
– Người ta ngủ không được, bị đánh thức vài lần, bây giờ đã không muốn ngủ nữa.
An Khả Khả bĩu môi nói.
– Được rồi, chúng ta không ngủ nữa.
Hạ Thiên nghiêng người, sau đó hắn lại đặt người An Khả Khả xuống bên dưới.
– Không cần phải…Ư… ….
An Khả Khả dùng giọng trầm thấp rên lên một tiếng, hai chân mảnh khảng cũng bắt đầu quặp lên hông Hạ Thiên.
Rất lâu sau đó.
– Này, bây giờ có phải là anh rất thích em không?
An Khả Khả ghé sát bên người Hạ Thiên, nàng hỏi như vậy cũng có lý do, vì từ tối qua đến giờ Hạ Thiên luôn ôm nàng hoạt động liên tục, nếu không phải hắn thích nàng, soa có thể tham lam như vậy?
Hạ Thiên dùng tay chậm rãi tuần tra trên người An Khả Khả, sau khi lột xác từ thiếu nữ lên phụ nữ thì An Khả Khả đã trưởng thành và quyến rũ lên một chút, trước đó nàng tương đối xinh đẹp, bây giờ càng có sức quyến rũ phi phàm. Nhưng điều làm Hạ Thiên thích nhất chính là da thịt của nàng, da thịt của nàng không thể so sánh với người thường, vì làn da bùng ra chút huỳnh quang, dù có chút quỷ dị nhưng càng xinh đẹp. Khi hắn vuốt ve da thịt của nàng thì có thể cảm nhận được những xúc cảm chưa từng có, điều này làm hắn không nỡ lấy tay ra.
– Da của em hình như biến dị, thật kỳ quái.
Hạ Thiên lầm bầm nói.
– Làm sao vậy? Hay là anh chê em không đẹp.
An Khả Khả nói có chút uất ức, rõ ràng theo lời nói của Hạ Thiên vừa rồi thì chẳng có đáp án nào.
– Không, bây giờ em rất đẹp, anh rất thíc.
Hạ Thiên trả lời, nếu hắn không thích thì sao phải biến nàng thành vợ chính thức?
– Thật vậy sao?
An Khả Khả cuối cùng cũng vui vẻ:
– Không cho phép anh gạt em.
– Thật ra anh cảm thấy như vậy, em càng ngày càng đẹp.
Hạ Thiên chân thành nói.
– Thật sao?
An Khả Khả càng thêm vui vẻ.
Hạ Thiên đang định nói tiếp thì điện thoại đã vang lên, hắn lấy ra xem, người điện thoại đến là Tống Ngọc Mị.
– Vợ Mị Mị, không phải chịd đang làm áo cưới à?
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn thuận miệng hỏi.
– Áo cưới đã làm xong.
Tống Ngọc Mị trả lời
– Chị Quân tối nay sẽ cử hành hôn lễ, cậu có tới không?
– Đên nay sao? Ở nơi đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
– Cậu đến thì tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.
Tống Ngọc Mị nói.
– Được, vợ Mị Mị cứ nói rõ đại chỉ, có thời gian tôi sẽ qua.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
– Được rồi, cứ như vậy nhé, tôi còn phải hỗ trợ chị Quân.
Tống Ngọc Mị nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Vài giây sau Hạ Thiên nhận được một tin nhắn, Tống Ngọc Mị gửi đến, bên trong có thời gian và địa điểm làm lễ cưới.
– Anh phải đi đám cưới sao?
An Khả Khả ở bên cạnh nhìn tin nhắc, bộ dạng có chút mất vui.
– Nghe nói lễ cưới cũng rất thú vị, chúng ta có thể cùng đi chơi đùa.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Anh dẫn em đi sao?
Ánh mắt An Khả Khả chợt sáng ngời, nàng có vẻ vui sướng trở lại.
– Đúng vậy, nếu em rảnh thì có thể đi cùng anh.
Hạ Thiên gật đầu nói.
– À, vậy thì em ngủ một lúc nữa.
An Khả Khả có vẻ rất vui.
Hạ Thiên lại hỏi:
– Không được ngủ, phải làm một việc khác.
– Sao?
An Khả Khả chợt đỏ mặt, nhưng nàng lại hiểu lầm, Hạ Thiên chẳng qua chỉ muốn dạy nàng nội công mà thôi.
An Khả Khả có thiên phú rất tốt ở phương diện này, tuy nàng vẫn kém một thiên tài như Tiểu Yêu Tinh, nhưng thật sự cũng không củi mục như Isabella. Chưa đến ba giờ thì nàng đã học xong cách vận công và khống chế chân khí trong cơ thể, sau đó hai người lại ngủ, mãi đến sáu giờ chiều mới thức dậy.
An Khả Khả mặc bộ lễ phục tỉ mỉ đã may trước đó ở quán Tủ Quần Áo của ngôi sao, gần đaya nàng có nét đẹp thanh thuần, bây giờ lại có vài phần quyến rũ.
– Em mặc như thế này đã đi được chưa?
An Khả Khả nhìn mình trong gương, sau đó nàng dùng giọng lo lắng hỏi.
– Tất nhiên là đi được rồi, rất đẹp.
Hạ Thiên rất thích An Khả Khả mặc như vậy.
– Nhưng, nếu em cướp mất danh tiếng của cô dâu, như vậy có phải là không tốt?
An Khả Khả lại lo lắng đến vấn đề này.
– Em là vợ anh, tất nhiên sẽ đẹp hơn vợ người khác, cướp danh tiếng của cô dâu là đương nhiên.
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm.
– Được, em nghe lời anh.
An Khả Khả thấy Hạ Thiên gọi mình là vợ thì lập tức vui mừng, nàng quyết định mặc như vậy đi ăn cưới, có cướp danh tiếng hay không, nàng cũng chẳng quan tâm.
Khi thấy Hạ Thiên vẫn mặc một bộ quần áo tầm thường thì An Khả Khả không nhịn được nói một câu:
– Anh có muốn đổi áo quần mới không?
– Sao phải đổi?
Hạ Thiên kỳ quái hỏi.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc