An Khả Khả đáng thương nào được nhìn qua tình cảnh này, vì vậy mà gương mặ nàng chợt đỏ bừng bừng, nàng vội vàng xoay người không dám nhìn, nhưng trong miệng lại không nhịn được phải hỏi:
– Bọn họ làm sao vậy?
– Không có gì, làm chút hoạt động giải trí mà thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu rồi ôm lấy An Khả Khả đi về phía cửa sổ, hắn nhảy ra rồi chạy ra khỏi biệt thự. Mười giây sau hắn dừng lại bên cạnh một chiếc xe ở ven đường, hắn vỗ vỗ cửa xe.
Cửa xe nhanh chóng hạ xuống, Thường Tiểu Bảo thò đầu ra nhìn:
– Thiên ca, xong rồi sao?
– Xong hết rồi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Vâng, Thiên ca, em đưa các anh về.
Thường Tiểu Bảo nhìn An Khả Khả trong lòng Hạ Thiên, hắn cũng không hỏi nhiều.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
– Không cần, chúng ta tự về.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói một câu:
– Đúng rồi, chú có thể nghĩ biện pháp lừa Trịnh Khắc Lương về nhà, như vậy cũng xem như là báo thù.
– Cám ơn Thiên ca.
Thường Tiểu Bảo lập tức hưng phấn.
– Thuận tiện cũng nhắc nhở chú, chú đừng vào bên trong, nếu không sẽ bị coi là tội phạm giết người, như vậy đừng trách anh.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn không đợi Thường Tiểu Bảo trả lời mà ôm An Khả Khả nhanh chóng bỏ đi.
– Anh đưa em đi đâu vậy.
An Khả Khả khẽ hỏi.
– Đưa em về khách sạn.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
– Anh biết em ở khách sạn nào sao?
An Khả Khả có chút kỳ quái:
– Bây giờ em không còn ở chỗ kia, không phải chỗ lần trước em ngủ cùng anh.
– À, vậy là đâu?
Hạ Thiên ngây người, hắn thật sự cho rằng An Khả Khả còn đang ở trong khách sạn Đằng Gia. Hôm nay sau khi hắn nhận được điện thoại của Thường Tiểu Bảo thì đã trực tiếp nhớ đến biệt thự này, vì thế hắn không biết nàng đã đổi khách sạn.
An Khả Khả nói tên khách sạn nhưng lại không biết đi về thế nào, vi vậy cuối cùng hai người đành phải bắt taxi. Nửa giờ sau hai người mới quay lại phòng khách sạn.
Hạ Thiên đặt An Khả Khả nằm trên giường, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.
Gương mặt An Khả Khả đỏ hồng, nàng cuối cùng cũng hờn dỗi:
– Anh nhìn em như vậy làm gì? Cũng không phải không biết em.
– Anh đang suy nghĩ về một vấn đề.
Hạ Thiên chăm chú nói, sau đó hắn thầm nói một câu:
– Mỗi khi em đỏ mặt thì thường rất đẹp, đẹp hơn bình thường.
– Anh đang nghĩ gì?
An Khả Khả nũng nịu nói.
– Anh đang suy nghĩ nên dùng biện pháp nào để loại trừ những chất độc trong người em.
Hạ Thiên trả lời, sau đó hắn lại lầm bầm một câu
– Dùng biện pháp nào thì tốt?
Gương mặt An Khả Khả lại đỏ hồng, nàng đột nhiên nhớ đến tình cảnh giữa Trịnh Nam Tân mà Trần Di, vì thế mà trong đầu không khỏi lóe lên vài hình ảnh giống như đã từng gặp trên phim, cũng giống như xuất hiện trong mơ. Hình như nàng thấy mình tя͢ần ͙ȶя͢uồng nằm bên dưới một người đàn ông, mà người đàn ông đó chính là Hạ Thiên.
An Khả Khả bây giờ đã mười bảy tuổi, nàng bắt đầu đi biểu diễn từ khi còn nhỏ, nàng tiếp xúc nhiều người, phải nói là sớm nghe thấy nhiều chuyện. Dù nàng chưa từng có kinh nghiệm nam nữ nhưng điều này cũng không thể nói nàng chẳng biết, vì vậy mà trong đầu nàng không khỏi bùng lên một ý nghĩ, giải độc chẳng phải là đàn ông sao?
Một ngọn lửa đột nhiên bùng lên rồi lan tràn trong lòng, An Khả Khả lại cảm thấy cơ thể khô nóng, nổi khao khát lại xuất hiện, hơn nữa càng thêm mãnh liệt.
– Hạ Thiên, em..Em giống như lại nhiễm độc.
Gương mặt An Khả Khả đỏ như lửa, giống như sắp nhỏ mật.
– À, bình thường, anh chỉ chế ngự được một thời gian ngắn mà thôi.
Hạ Thiên cũng không phải không biết.
– Vậy anh nghĩ xem nên giúp em thế nào?
An Khả Khả thở gấp nói.
Hạ Thiên lắc đầu:
– Còn chưa nghĩ ra.
– Không…Không cần nghĩ, em có biện pháp.
An Khả Khả khẽ cắn môi, sau đó nàng đột nhiên dùng tốc độ thật nhanh để cởi bỏ tất cả, không để lại dù chỉ là một mảnh vải. Những đường cong tuy không tính là đầy đặn lung linh lộ ra trước mặt Hạ Thiên, toàn thân nàng trắng bóng, có thêm chút đỏ hồng, lại càng đẹp, làm Hạ Thiên thấy ngây người. Hắn không thể không thừa nhận, làn da của An Khả Khả tuyệt đối là đẹp nhất trong tất cả những người phụ nữ mà hắn biết.
Có lẽ vì ảnh hưởng của chất kich thích nên An Khả Khả rất lớn gan, nàng mở cơ thể ra rồi dùng giọng ngọt ngào nói:
– Đến đây với em, dùng biện pháp này đi, em nghĩ nó hoàn toàn có thể.
– Biên pháp này quả thật là có thể.
Hạ Thiên gật đầu nhưng lại không chuyển động.
– Vậy anh còn chờ gì nữa? Em đã đồng ý làm người tình của anh, không cần anh phụ trách.
An Khả Khả có chút lo lắng:
– Kính nhờ anh, anh nhanh lên, bây giờ em còn tỉnh, em muốn lợi dụng lúc tỉnh táo mà cho anh, em không muốn lần đầu tiên quá hồ đồ, em không muốn lần sau lại như vậy, bây giờ là em cam tâm tình nguyện.
– Em nói em rất yêu anh, em còn chưa thừa nhận.
Hạ Thiên nói một câu.
– Em yêu anh thì sao? Anh không phải đã cứu em vài lần, cũng không ngăm được người ta thích anh. Nhanh lên, em chịu hết nổi rồi… ….
An Khả Khả lúc này không còn gì cố kỵ, nàng nói toạc cả ra.
Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm nhanh chóng đâm lên người An Khả Khả, ngay sau đó nàng cảm thấy người mình mềm nhũn, Hạ Thiên vung tay ôm eo nàng, sau đó đặt nàng nằm ngang trên giường.
Nhưng sau đó Hạ Thiên cũng không cởi quần áo của mình, hắn lấy ngân châm và bắt đầu đâm xuống người An Khả Khả, quá trình cứ liên tục tiến hành.
An Khả Khả cũng không biết Hạ Thiên đang làm gì, nàng muốn hỏi nhưng phát hiện mình căn bản không thể nói chuyện, thân thể không thể động đậy, chỉ có thể để mặc Hạ Thiên thích làm gì thì làm. Nhưng nàng không sợ hãi, nàng chỉ có chút uất ức, chẳng lẽ người này ghét nàng không đẹp sao? Nàng đã cởi sạch trước mặt hắn, hắn còn chê sao?
Thời gian nhanh chóng trôi qua, không biết từ khi nào An Khả Khả thấy một luồng khí kỳ dị phóng vào người mình, sau đó nàng thấy da mình chảy ra một chất nhầy. Cuối cùng nàng không thể mở mắt ra, những thứ gì đó như bùn đen che mắt nàng lại.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc