Hạ Thiên nhận điện thoại, có chút mất hứng.
– À, Thiên ca, gần đây em đâu có điện thoại cho anh.
Đầu dây bên kia chợt sững sờ, sau đó cẩn thận hỏi.
Hạ Thiên ngây người, thì ra không phải là An Khả Khả.
– Chú là ai?
Hạ Thiên không biết là ai, vì vậy hắn mở miệng hỏi.
– Thiên ca, là em, Thường Tiểu Bảo.
Đầu dây bên kia có chút khó hiểu, thì ra mình không nằm trong bộ nhớ của Hạ Thiên.
– À, ra thế, sao giọng điệu của chú kỳ quái vậy, giống như một người phụ nữ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thường Tiểu Bảo chợt buồn bực:
– Thiên ca, em cũng không biết có chuyện gì xảy ra, khi điện thoại thì âm thanh của em chợt biến đổi.
– Chú điện thoại cho anh làm gì?
Hạ Thiên cũng lười dây dưa, hắn hỏi ngay.
– Thiên ca, không phải anh bảo em tìm giúp một thằng tên là Thái Tử sao?
Thường Tiểu Bảo trả lời.
– Không sai, chẳng lẽ chú tìm được hắn rồi à?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ Thường Tiểu Bảo này còn lợi hại hơn cả Bạch Tiểu Lỗi? Trước đó hắn căn bản không tin Thường Tiểu Bảo có thể tìm được người, vì vậy hắn cũng không chủ động điện thoại đến hỏi thăm.
– Thiên ca, em có thể tìm được hắn, nhưng cụ thể có phải là hắn không, còn cần anh đến xác nhận.
Thường Tiểu Bảo có chút chần chừ rồi nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Sao lại như vậy, chẳng phải anh đã send ảnh của nó cho chú rồi sao?
– Thiên ca, anh đến xem sẽ hiểu.
Thường Tiểu Bảo nói:
– Thiên ca, chúng em đang ở bệnh viện thánh Maria, anh đang ở đâu? Em đến đón?
– Lại là bệnh viện đó à?
Hạ Thiên phát hiện mình có duyên với bệnh viện kia:
– Không cần đến đón, anh tự qua.
Tuy Thường Tiểu Bảo chỉ có thể nói tìm được Thái Bằng Trình, nhưng Hạ Thiên vẫn phải chạy đến xem, chuyện này là vợ cảnh sát tỷ tỷ yêu cầu hắn hỗ trợ, cần phải làm cho tốt.
Hạ Thiên cúp điện thoại và chạy vội về phía bệnh viện Maria, hắn đã đến bệnh viện kia hai lần, vì vậy bây giờ không cần ai dẫn đường vẫn có thể biết đi thế nào.
Hạ Thiên đến bệnh viện và nhanh chóng nhìn thấy Thường Tiểu Bảo, nhưng lúc này chỉ có một mình Thường Tiểu Bảo, không có hai cô vợ đi theo.
– Thiên ca.
Thường Tiểu Bảo thấy Hạ Thiên choạy đến thì vội vàng tiến lên chào đón.
– Thái Tử ngu ngốc đâu?
Hạ Thiên hỏi.
– Thiên ca, anh đi theo em.
Thường Tiểu Bảo không chần chừ mà lập tức dẫn đường, nhưng hắn không phải đưa Hạ Thiên vào bệnh viện mà đi về phía một rừng cây ở bên cạnh. Tất nhiên nếu nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng là đất của bệnh viện, trong khu bệnh viện có một rừng cây để tản bộ, cũng có nhiều người ngồi trên ghế. Tất nhiên chỗ này không phải chỉ có người bệnh, còn có rất nhiều người đến thăm bệnh và gia thuộc, thậm chí còn có một vài y tá và bạn trai đang tâm tình.
Hạ Thiên quét mắt nhìn vùng phụ cận, hắn không thấy được Thái Bằng Trình, sau đó hắn có chút mất hứng:
– Người đâu? Sao anh không thấy?
– Thiên ca, anh xem kìa, tên ngồi xe lăn.
Thường Tiểu Bảo chỉ vào tên ngồi cách đó không xa rồi khẽ nói.
Nhìn theo ngón tay của Thường Tiểu Bảo thì Hạ Thiên thấy một tên ngồi xe lăn, nhưng người này căn bản không thể nhìn cho rõ, nguyên nhân rất đơn giản vì đầu quấn đầy băng gạc chỉ lộ ra cặp mắt. Sau lưng tên này có một người phụ nữ giúp đẩy xe lăn, mà người phụ nữ cũng rất xa lạ với Hạ Thiên.
– Chú nói hắn là Thái Tử sao?
Hạ Thiên hỏi.
– Thiên ca, em cũng không thể xác định, khi Thái Bằng Trình mất tích một ngày thì cũng là lúc người này lén đến phẫu thuật thẩm mỹ. Em đã lén điều tra, người này đã thay đổi cả gương mặt để trở thành một người khác, rõ ràng có ý che giấu.
Thường Tiểu Bảo nhanh chóng nói:
– Những bác sĩ và y tá đã phẫu thuật cho hắn đều đã lén xuất ngoại ngày hôm trước, bây giờ không còn bóng dáng, có thể là bị giết người diệt khẩu. Nhưng em đã hỏi qua những lao công trong bệnh viện, khi tên kia đến bệnh viện đã bị bọn họ nhìn thấy, tuy đeo kính râm nhưng xem qua hình chụp và so sánh thì thấy khá tương tự.
Thường Tiểu Bảo chỉ vào người phụ nữ rồi nói tiếp:
– Thiên ca, người phụ nữ kia chỉ là một người được mời đến chăm sóc, bây giờ tiểu tử kia có một thân phận mới, nhưng tôi đã điều tra tất cả tư liệu về thân phận mới, thật ra là một tên khống chẳng tồn tại. Tóm lại tôi cảm thấy tiểu tử này rất khả nghi nhưng không thể xác định hắn có phải là Thái Bằng Trình Thái Tử mà anh cần tìm hay không.
– Giải phẩu thẩm mỹ.
Hạ Thiên lầm bầm nói một câu, Thường Tiểu Bảo nói như vậy làm hắn cảm thấy tên kia rất khả nghi.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt tên đàn ông đi xe lăn, hắn chặn đường đối phương rồi nhìn chằm chằm.
– Anh làm gì vậy?
Người phụ nữ trẻ chất vấn.
Hạ Thiên không nói gì, hắn vung tay chụp lấy cổ tay tên đàn ông, vài giây sau lại thả ra.
– Đúng là chú rồi.
Hạ Thiên nhìn tên đàn ông ngồi xe lăn:
– Thái Bằng Trình, chú ngu ngốc quá, có chân mà ngồi xe lăn, chú làm trò ruồi bu gì vậy?
– Tiên sinh, làm phiền anh tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát.
Người phụ nữ trẻ tức giận nói.
– Tốt, cô cứ báo cảnh sát thoải mái, chỗ này vừa lúc có tên tội phạm truy nã.
Hạ Thiên chẳng quan tâm, hắn lấy điện thoại ra bấm số của Lãnh Băng Băng, sau đó dùng giọng cao hứng nói:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi bắt được Thái Bằng Trình ngu ngốc rồi.
Lãnh Băng Băng ở bên kia chợt sững sờ:
– Nhanh như vậy sao?
– Đúng vậy, thằng ngu này muốn chơi trò giải phẩu thẫm mỹ, dù cả cha mẹ hắn nhận không ra nhưng tôi vẫn có thể phân biệt được.
Hạ Thiên tỏ vẻ tranh công:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi lợi hại không?
– Biết cậu lợi hại.
Lãnh Băng Băng rất muốn trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đáng tiếc là hai người đang nói chuyện điện thoại:
– Thế này đi, cậu giữ Thái Bằng Trình, tôi điện thoại cho cục trưởng Hào, để anh ấy thông báo cho đám cảnh sát kia đi tìm cậu, cậu chỉ cần chuyển giao Thái Bằng Trình cho bọn họ là được.
– Được rồi, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chờ tôi quay về Giang Hải, nhớ ban thưởng nhé?
Hạ Thiên bây giờ thật sự rất vui.
– Chờ cậu về rồi nói sau.
Lãnh Băng Băng tức giận nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại. Người này muốn ban thưởng gì? Nàng đã thiếu chút nữa là hàng của hắn, còn muốn ban thưởng gì nữa?
Hạ Thiên bỏ điện thoại vào túi quần, sau đó hắn nhìn tên đàn ông xe lăn:
– Này, anh nói chú sao còn chưa đứng lên đi theo anh, hay chú thích anh ra tay bắt đi?
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc