Hạ Thiên hỏi trong điện thoại:
– Nếu bọn họ ức hiếρ chị, bây giờ chị cứ nói, tôi sẽ đánh bọn họ một trận nhớ đời.
– Hạ tiên sinh, bọn họ đối với tôi rất tốt, không làm chuyện gì quá phận, cậu cũng đừng quá bận tâm, tôi cúp máy trước đây.
Vân Thanh không muốn nói nhiều với Hạ Thiên, nàng vẫn còn tức giận vì tối qua hắn muốn ngủ với nàng.
– Chị Vân Thanh, đừng cúp máy vội, chị đang ở đâu? Tôi đang đến, tôi sẽ lập tức đi tìm chị.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
– Không cần đến tìm tôi, tôi sẽ về khách sạn ngay lúc này.
Vân Thanh nói một câu, sau đó nàng cúp điện thoại.
Vân Thanh bắt xe quay về tường thành, nàng tìm được Vân Tiểu Đông và Lê An, sau đó tất cả cùng bắt xe về khách sạn. Sau khi trải qua sự kiện như vậy thì dù là nàng hay Vân Tiểu Đông cũng chẳng còn hứng thú để tiếp tục du ngoạn.
Khi hai người quay lại khách sạn thì đã hơn mười hai giờ, trước tiên ba người xuống dưới nhà hàng của khách sạn dùng cơm, sau đó cùng nhau về phòng.
Khi đóng cửa phòng thì Vân Thanh đã nghe được tiếng hô có chút khoa trương của Vân Tiểu Đông:
– Oa, chú xấu xa, sao chú lại ngủ ở đây?
Vân Thanh nghe nói như vậy thì lập tức xoay người, sau đó nàng chợt nổi giận, lúc này Hạ Thiên đang nằm ngủ trên giường.
Điều càng làm cho Vân Thanh tức giận chính là trong phòng có hai giường, nhưng khốn nổi Hạ Thiên lại nằm ngay trên chiếc giường tối qua nàng nằm, hơn nữa hắn giống như còn biết tối qua nàng đã nằm đó vậy.
– Cậu vào bằng cách nào?
Vân Thanh tức giận hỏi.
– Vào từ nơi đó.
Hạ Thiên thành thật chỉ vào cửa sổ.
– Ôi da, chú xấu xa, chú thật sự lợi hại, chú là siêu nhân sao?
Vân Tiểu Đông dùng giọng hưng phấn nói.
Hạ Thiên lắc đầu, hắn cười hì hì:
– Chú không phải là siêu nhân, chú còn lợi hại hơn cả siêu nhân.
– Oa, vậy chú là siêu siêu nhân.
Vân Tiểu Đông lập tức tìm ra một danh từ mới.
– Hạ tiên sinh, dù cậu vào bằng cách nào, bây giờ phiền cậu hãy ra ngoài.
Vân Thanh có chút tức giận nói.
Hạ Thiên ngồi dậy, hắn nhìn chằm chằm vào người Vân Thanh, sau đó cười hì hì nói:
– Chị Vân Thanh, tôi phải ở đây bảo vệ chị, nếu cảnh sát lại tiếp tục đến bắt chị đi, như vậy tôi phải làm sao bây giờ?
– Đúng vậy, mẹ, con cảm thấy chú xấu xa nói rất đúng, để chú ấy hộ vệ cho chúng ta là quá tốt.
Vân Tiểu Đông bắt đầu nói lời giúp sức cho Hạ Thiên.
Lúc này Hạ Thiên cũng phát hiện ra một vấn đề, thì ra không phải tất cả các cô gái đều đáng ghét, vì Vân Tiểu Đông này cũng có lúc rất dễ thương.
Vân Thanh bắt đầu cảm thấy không ổn, sắc lang kia mua đứt Vân Tiểu Đông từ khi nào?
Nhưng khi Vân Thanh định lên tiếng thì có người gõ cửa, đồng thời bên ngoài vang lên âm thanh của Trịnh Tiểu Đào:
– Luật sư Vân, chị có bên trong không?
Vân Thanh tạm thời không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng đi ra mở cửa, nàng thấy Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đang đứng bên ngoài, trên tay còn cầm theo túi xách.
– Các người… ….
Vân Thanh có chút kinh ngạc.
– Luật sư Vân, cám ơn sự hỗ trợ của chị, chúng tôi muốn quay về.
Đỗ Đại Cương cười khổ nói.
Vân Thanh càng thêm ngạc nhiên:
– Trở về, các người không đòi tiền nữa sao?
Đỗ Đại Cương lắc đầu thở dài nhưng không lên tiếng.
– Chưa đòi được tiền thì bây giờ các người sao có thể bỏ đi?
Vân Thanh rất mê hoặc.
Trịnh Tiểu Đào nhìn Đỗ Đại Cương, sau đó nàng mở miệng:
– Luật sư Vân, tiền này chúng tôi cũng không muốn nửa.
– Cái gì, hai người từ bỏ sao?
Vân Thanh lắp bắp kinh hãi:
– Có chuyện gì xảy ra?
– Luật sư Vân, chúng ta đấu không lại bọn họ, thôi thì nên bỏ qua.
Đỗ Đại Cương cười khổ nói:
– Hôm qua chúng ta đến đây, đến hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi sợ cứ tiếp tục đi đòi nợ thì chẳng còn mạng sống quay về.
– Đây chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không có liên quan gì đến bọn họ.
Vân Thanh khẽ nhíu mày, hai người này mới bị bắt một lần đã bị hù sợ hãi vậy rồi sao?
– Luật sư Vân, đây không phải là trùng hợp, ngoài sự kiện thang máy hôm qua thì tất cả đều có liên hệ với bọn họ.
Trịnh Tiểu Đào lắc đầu:
– Hôm nay chúng tôi đến công ty của bọn họ, vị giám đốc kia đã nói cho chúng tôi biết, chính anh ta đã thông báo cho khu thường trú của huyện Mộc Kinh ở thủ đô, để bọn họ bắt chúng tôi quay về, đồng thời còn nói sẽ làm chúng tôi khổ chết. Sau này anh ta nhấc điện thoại lên trước mặt chúng tôi, một lúc sau cảnh sát ập đến.
– Đúng là quá đáng.
Vân Thanh tức giận:
– Bọn họ quỵt nợ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn quá hèn hạ.
– Luật sư Vân, lần này chúng tôi rước đến phiền phức cho chị, nhưng nếu bây giờ chúng ta không đi tìm bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không làm phiền chị.
Đỗ Đại Cương áy náy nói.
Vân Thanh vẫn không cam lòng:
– Đỗ tiên sinh, anh cứ như vậy mà quay về sao? Dù thế nào thì cũng phải lấy lại được bảy trăm ngàn đã chứ?
– Luật sư Vân, bây giờ bọn họ cũng không muốn trả lại bảy trăm ngàn.
Trịnh Tiểu Đào tức giận nói:
– Tên giám đốc chết tiệt kia nói chúng ta cứ việc đi tố cáo, nói rằng trừ khi có trát phán quyết của tòa án, nếu không bọn họ sẽ chẳng bỏ ra một đồng nào.
– Đúng vậy, hắn nói rằng chúng tôi không nên đi tìm hắn vào lúc sáng sớm, chúng tôi đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Vẻ mặt Đỗ Đại Cương cũng rất tức giận, nhưng rõ ràng phần nhiều là chẳng biết làm gì.
– Quá đáng.
Vân Thanh tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng bừng:
– Để tôi đi tìm bọn họ.
– Chị Vân Thanh, thật ra chị cũng đừng nên tức giận, phụ nữ mà tức giận thì rất nhanh già.
Hạ Thiên lúc này đã nhảy xuống giường:
– Tôi sẽ giúp chị đòi nợ, đảm bảo sẽ để cho đám người kia phải trả tiền.
– Luật sư Vân, bọn họ rất cót thủ đoạn, chúng tôi thật sự không muốn làm chị bị hại.
Trịnh Tiểu Đào có chút do dự:
– Đặc biệt là chị quá xinh đẹp, lỡ may… ….
Trịnh Tiểu Đào không tiếp tục nói thêm nhưng trong lời nói của nàng lại có ý mà ai cũng hiểu, nếu Vân Thanh bị người trả thù thì không đơn giản là đánh một chặp hoặc bắt về cục công an.
Vân Thanh lúc này nhìn Hạ Thiên:
– Hạ tiên sinh, cậu có thể đòi lại món nợ này được không?
– Chị Vân Thanh, không có gì tôi không làm được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Vân Thanh không khỏi trầm ngâm, dù nàng bây giờ vẫn biết rất ít về Hạ Thiên, nhưng sự việc hôm nay cũng làm cho nàng hiểu. Hạ Thiên thật ra cũng có bối cảnh, có lẽ hắn có thể giúp được nàng đòi lại khoản nợ cho Đỗ Đại Cương.
– Trịnh tiểu thư, thế này đi, cô đưa phiếu nợ cho tôi, bây giờ tôi sẽ đi đòi nợ, các người ở lại khách sạn là được.
Vân Thanh cuối cùng cũng quyết định thử sức, nàng thật sự không muốn để cho công ty kia thích làm gì thì làm.
Đỗ Đại Cương và Trịnh Tiểu Đào đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn họ đưa phiếu nợ ra. Rõ ràng bọn họ vẫn rất muốn có tiền, nhưng bọn họ không dám đi đòi tiền, nếu bây giờ Vân Thanh tình nguyện thì bọn họ sẽ thử vận may xem thế nào.
– Hạ tiên sinh, phiền cậu theo tôi cùng đi.
Vân Thanh chủ động mời chào Hạ Thiên, vì món nợ này, nàng quyết định tiếp nhận sự trợ giúp của Hạ Thiên.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc