Đừng nói là vài giờ, chỉ sợ qua vài phút thì Thư Tịnh sợ rằng bộ váy đẹp mình vừa thay sẽ rời khỏi người, hơn nữa còn đặt mình xuống mặt đất lạnh để cho một người nào đó đè lên.
– Trong nhà thì có gì mà chơi, không chơi, chúng ta đi thôi.
Thư Tịnh thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nhà, ở cùng với người này ở nhà không an toàn, thôi thì đến những nơi công cộng sẽ an toàn hơn.
– Sao lại chơi không tốt?
Hạ Thiên không ủng hộ cách nghĩ của Thư Tịnh:
– Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta có thể nghiên cứu xem chị mặc bộ quần áo nào sẽ đẹp hơn, thuận tiện cũng xem chị không mặc đồ sẽ hấp dẫn thế nào. Sau đó chúng ta nghiên cứu tình chất đàn hồi của cơ thể, xem da chị bóng láng thế nào… ….
Thư Tịnh càng nghe càng cảm thấy không đúng, người này quả nhiên không hảo tâm, đúng là lưu manh.
– Nếu cậu cảm thấy thú vị thì cứ chơi một mình, tôi đến sân bóng rổ.
Thư Tịnh căm giận nói, nàng đi ra mở cửa, sau đó lại chợt ngẩn ngơ vì Vu Tuấn Phi vẫn còn đứng ngoài cửa.
– Anh Vu, anh không sao chứ?
Thư Tịnh có chút xấu hổ, dù trong lòng nàng không chào đón Vu Tuấn Phi, nhưng hôm nay đối phương dù sao cũng là khách nhà nàng, hắn bị đánh thê thảm trong nhà nàng, tất nhiên nàng vẫn cảm thấy rất ngại.
– Anh cố ý đến thăm em, vậy mà em lại đối xử với anh như thế, anh sẽ làm cho các em phải hối hận.
Vu Tuấn Phi dùng ánh mắt oán giận nhìn Thư Tịnh:
– Nói cho tiểu tử kia biết, đừng để anh gặp nó ở thủ đô, nếu không nó chết chắc.
Vu Tuấn Phi nói xong những câu độc địa thì xoay người muốn xuống lầu, nhưng lúc này tướng đi lại chân thấp chân cao.
Thư Tịnh nhìn bóng lưng của Vu Tuấn Phi mà có chút sững sờ, trong lòng cũng có chút căm tức. Vu Tuấn Phi này rõ ràng uy hiếρ nàng, người này đúng là, trước đó còn giả vờ là người tốt, bây giờ ăn vài đấm thì hiện nguyên hình.
– Vợ Tịnh Tịnh, sao con heo kia lại cố ý đến thăm chị?
Thư Tịnh đột nhiên cảm thấy eo thon bị xiết chặt, sau đó âm thanh Hạ Thiên vang lên ngay bên cạnh.
Với thính lực của Hạ Thiên thì tất nhiên sẽ nghe rõ những lời vừa rồi của Vu Tuấn Phi, nhưng hắn không quan tâm đến sự uy hiếρ của đối phương, mà cố ý nghe câu nói Vu Tuấn Phi cố ý đến thăm Thư Tịnh, hình như hắn nghe thế nào cũng cảm thấy quan hệ giữa tên khốn kia và vợ mình có chút đặc biệt.
– Không có gì.
Thư Tịnh không muốn nói cho Hạ Thiên, để tránh cho lưu manh suy nghĩ phức tạp.
– À, vậy thì tự mình đến hỏi heo.
Hạ Thiên nói xong thì đi xuống lầu.
Thư Tịnh lập tức chạy theo giữ chặt lấy Hạ Thiên:
– Này, tôi cho cậu biết là được.
Thư Tịnh có thể khẳng định, nếu thật sự cho Hạ Thiên chạy đến hỏi Vu Tuấn Phi, như vậy hai người sẽ đánh nhau, mà kết quả cũng chỉ là Vu Tuấn Phi bị đánh. Nếu không phải là gãy tay gãy chân thì cũng mất mạng, nàng không muốn những chuyện thế này phát sinh.
Khi nghe nói Thư Tịnh sẽ nói, Hạ Thiên không chạy theo Vu Tuấn Phi. Sau đó hắn hiết rõ mọi chuyện từ trong miệng nàng, Vu Tuấn Phi thật ra cũng không phải là học trò của Thư Thế Minh, năm xưa cha mẹ Vu Tuấn Phi mở nhà hàng trong trường đại học thể du͙c thể thao, khi Vu Tuấn Phi còn nhỏ thường rất thích đá bóng. Thư Thế Minh khi còn trẻ cũng thích đá bóng, một lần thấy Vu Tuấn Phi đá bóng thì đứng ra chỉ dạy cho vài câu. Sau đó Vu Tuấn Phi gọi Thư Thế Minh là thầy, cuối cùng Thư Thế Minh thấy Vu Tuấn Phi có năng khiếu, vì vậy mới đưa đến đề cử cho một câu lạc bộ ở thành phố Giang Hải.
Vu Tuấn Phi nhanh chóng bày ra năng khiếu bóng đá, cuối cùng cũng trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, lên đá ở giải chuyên nghiệp. Sau đó hắn tiến vào đội bóng quốc gia, trở thành ngôi sao bóng đá, vì vậy mà cực kỳ vinh quang.
Vài năm trước Vu Tuấn Phi về trường đại học thể du͙c thể thao, hắn mang theo hương vị áo gấm về làng mà đến gặp Thư Thế Minh. Dù sao thì Thư Thế Minh cũng là thầy vỡ lòng của hắn, như vậy hắn cũng được gặp Thư Tịnh, sau đó luôn nhung nhớ vị sư muội này, có cơ hội thì đến thăm Thư Thế Minh ngay.
Hành động này của Vu Tuấn Phi được người đời xưng tụng là uống nước nhớ nguồn, thực tế Thư Tịnh mỗi lần nhìn ánh mắt của đối phương thì hiểu, người này chẳng qua chỉ đến vì mình.
– Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên nghe đến đó thì không nhịn được, hắn kéo Thư Tịnh chạy đi như bay. Cuối cùng hắn thấy nàng quá chậm, vì vậy dứt khoát bế lên.
Thư Tịnh cảm thấy rất khó hiểu:
– Này, cậu lại muốn gì.
– Đuổi theo con heo kia.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
Thư Tịnh chợt buồn bực:
– Cậu đuổi theo anh ta làm gì?
– Con heo kia dám có ý với vợ tôi, tất nhiên tôi phải cho hắn thành thái giám.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.
Thư Tịnh không biết nói gì hơn, người này vừa rồi đánh người ta một trận chưa đấy đủ ngại sao? Bây giờ còn muốn biến đối phương thành thái giám, đúng là quá hung ác.
– Con heo chết tiệt, chạy đi đâu mất rồi?
Hạ Thiên xuống dưới lầu mà có chút tức giận, sao con heo kia chạy nhanh vậy?
– Đã lâu rồi, người ta đã sớm chạy đi.
Thư Tịnh tức giận nói:
– Trước tiên cậu thả tôi xuống đã.
– Đợi lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ biến hắn thành heo thái giám.
Hạ Thiên căm giận nói.
Thư Tịnh không khỏi nói một câu:
– Này, cậu có cần như vậy không? Tôi không thích anh ta.
Thư Tịnh thật sư không thích Vu Tuấn Phi, người này lớn lên khá đẹp trai, cũng có tương lai. Nhưng Thư Tịnh lại không thích đá bóng, nàng thích bóng rổ, tất nhiên nàng cũng không muốn tìm một vận động viên bóng rổ làm bạn trai, nếu không nàng đã sớm là hoa có chủ.
– Vợ Tịnh Tịnh, nếu chị thích hắn, tôi sẽ xử lý hắn.
Hạ Thiên trả lời.
Lúc này Thư Tịnh không phản đối, thì ra trong mắt người này thì biến người ta thành thái giám vẫn là trừng phạt tương đối nhẹ.
– Mau buông tôi xuống.
Lúc này Thư Tịnh mới phát hiện Hạ Thiên vẫn còn ôm mình, nàng vội thúc giục.
Khi Hạ Thiên đặt Thư Tịnh xuống, nàng lập tức đi về phía sân bóng, nàng vừa đi vừa nói:
– Đi mau, đến sân bóng rổ.
Hai người còn chưa đi đến sân bóng thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng kèn xe, Thư Tịnh không nhịn được phải quay đầu nhìn lại, nàng phát hiện mười chiếc xe con xếp thành hàng chạy vào. Hơn nữa trước chiếc xe đi đầu còn có một băng rôn: “Câu lạc bộ Tinh Anh!”
Tuy những năm này chạy xe con rất thông thường nhưng một đoàn xe cũng không thông thường, đoàn xe này tất nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Thư Tịnh bĩu môi, nàng lầm bầm một câu có chút bất mãn:
– Đúng là khoe khoang.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc