Bây giờ Hạ Thiên cũng bị Mộc Hàm ném cho danh hiệu huấn luyện viên, ngẫu nhiên hắn sẽ đến chỉ dạy cho những thành viên mới của Địa tổ, điều này làm cho đám thành viên kia cực kỳ vui sướng. Hạ Thiên chỉ dạy làm bọn họ thu được nhiều lợi ích, tuy nhiều lắm hắn chỉ dạy được nửa giờ nhưng vài ngày trôi qua cũng làm thực lực đám người tiến triển nhanh.
Những người này vốn đã có cơ sở rất tốt, bây giờ được Hạ Thiên chỉ bảo có thể đơn giản tìm ra ưu điểm và nhược điểm của bản thân, sau đó hắn lại chỉ dạy để bọn họ dần đánh tan khuyết điểm, ưu điểm bộc phát, thực lực phát triển mạnh.
Tất nhiên đối với Hạ Thiên thì chẳng ham gì chức vụ huấn luyện viên ở đây, sở dĩ hắn thích nơi đây vì có Mộc Hàm sẵn sàng chờ lệnh.
Bây giờ Mộc Hàm tuy bận rộn nhiều việc nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, thực tế nàng chỉ khó rời khỏi căn cứ Địa tổ mà thôi, vì bất cứ lúc nào cũng cần có nàng quyết định xử lý vấn đề. Nhưng nàng ở đây cũng có thời gian nhàn rỗi, vì vậy mà mỗi đêm Hạ Thiên đều giày vò nàng đến sáng.
Thường thì mỗi lần cầu hoan như vậy đối với Hạ Thiên cũng khó tận hứng, vì thỉnh thoảng cũng bị cắt ngang nhưng hắn lại thích loại cảm giác như vậy, vì thế mà cũng không nở bỏ đi. Hơn nữa những ngày qua cũng không ai tìm hắn làm phiền, vì vậy hắn dứt khoát ở lại nơi đây.
Vì vậy bây giờ đám người Địa tổ không nhìn thấy Mộc Hàm, đồng thời cũng không nhìn thấy Hạ Thiên thì trên cơ bản có thể xác định hai người đã chạy đi tìm chốn yêu đương vụng trộm.
Lại là một buổi trưa, trong nhà ăn khu căn cứ Địa tổ, Hạ Thiên và Mộc Hàm đang dùng cơm trưa, mới vừa rồi không lâu bọn họ đã tiêu hao rất nhiều thể lực, vì vậy bây giờ cần phải bổ sung.
– Ông xã, điện thoại kìa…Ông xã, điện thoại kìa… ….
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mộc Hàm nghe tiếng chuông điện thoại mà không khỏi thở ra một hơi, nhiều ngày qua không ai điện thoại cho chồng nàng, bây giờ cuối cùng cũng có người gọi điện thoại đến tìm.
Những ngày qua Mộc Hàm và Hạ Thiên nhiều lần vào khu căn cứ bí mật của Địa tổ để hoan ái, địa điểm thay đổi đã đến hơn mười, cảm giác kich thích như vậy làm người ta đỏ mặt tim đập chân run. Thật ra Mộc Hàm cũng không bài xích những hoạt động như vậy, nàng biết chồng thích thân thể của mình, vì vậy nàng có thể vui sướng, nhưng lý trí nói cho nàng biết không nên tiếp tục như vậy. Nếu chồng nàng tiếp tục ở lại thì tin đồn truyền đi cũng tạo nên những ảnh hưởng không tốt, những ngày này công tác của nàng cũng không khỏi bị ảnh hưởng.
Tính thời gian thì hôm nay đã là hai mươi sáu tháng chín, chì còn cách quốc khánh vài ngày. Đối với người bình thường thì quốc khánh là ngày nghỉ lễ, có thể thả lỏng và nghỉ ngơi, nhưng đối với đám đặc công thì sắp có nhiệm vụ quan trọng để thực hiện, phải biết rằng những ngày lễ quan trọng thế này này luôn là thời điểm cực kỳ thích hợp cho bọn khủng bố hoạt động.
Dù vấn đề bảo vệ bình thường cũng không cần điều động thành viên của Địa tổ, nhưng dù sao Địa tổ cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên của Mộc Hàm trên địa vị tổ trưởng Địa tổ. Nếu Địa tổ vì sai lầm mà phát sinh sự kiện trọng đại, điều này chính thức làm cho vị trí tổ trưởng của nàng không vững vàng. Vì vậy lúc này nàng rất chú tâm cho công tác, nhưng nếu có Hạ Thiên ở đây thì nàng sẽ khó thể nào toàn tâm toàn ý cho những sắp xếp kia, nhưng nàng cũng không đành lòng đuổi hắn đi, vì vậy cũng chỉ mong sao chồng mình tự bỏ đi.
Người điện thoại đến là Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên tất nhiên sẽ nhận điện thoại không chút do dự.
– Cậu còn ở thủ đô không?
Lãnh Băng Băng mở miệng hỏi.
– Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn tôi rồi phải không? Nếu chị thật sự nghĩ đến tôi, như vậy tôi sẽ về sớm một chút.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng hỏi lại một câu:
– Cậu biết vì sao Thái Bằng Trình chạy mất không?
– Thái Bằng Trình sao?
Hạ Thiên chợt sững sờ:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị nói tên Thái Tử ngu ngốc kia chạy mất sao? Không phải tôi vừa bắt hắn lại à?
– Tôi cũng vừa biết chuyện này, lần trước cậu bắt được hắn, tôi đã báo cáo cho cục trưởng Hào, sau đó tôi không quan tâm đến nữa, dù sao thì công an tỉnh phụ trách vụ án này, không cần Lãnh Băng Băng tôi nhúng tay vào.
Lãnh Băng Băng nói:
– Nhưng vừa rồi cục trưởng Hào gọi điện thoại đến nói cho tôi biết, Thái Bằng Trình đã bỏ chạy.
– Vì sao lại bỏ chạy? Đám cảnh sát thủ đô này đúng là quá vô dụng.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
– Sớm biết như vậy thì tôi sẽ trực tiếp xử lý hắn.
– Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cục trưởng Hào nói trước đó đã liên lạc với cảnh sát thủ đô, cảnh sát thủ đô cũng đồng ý chuyển Thái Bằng Trình cho cục công an Bình Hải, sau đó ông ấy cũng phải vài viên cảnh sát công an tỉnh đến thủ đô chuẩn bị đưa Thái Bằng Trình về. Nhưng khi nhóm cảnh sát tỉnh Bình Hải đến thủ đô thì liên tục bị từ chối, mãi đến hôm nay cảnh sát thủ đô mới nói Thái Bằng Trình đã chạy mất, bọn họ đang đuổi bắt, nhưng bây giờ còn chưa tìm được người.
Lãnh Băng Băng tự thuật lại tình huống:
– Cục trưởng Hào nghĩ rằng đám cảnh sát thủ đô căn bản sẽ không tìm được Thái Bằng Trình, vì vậy ông ấy nhờ tôi nói với cậu, cậu còn có thể bắt Thái Bằng Trình một lần nữa được không? Những cảnh sát tỉnh Bình Hải được phái đến sẽ phối hợp với cậu, sau khi bắt được bọn họ sẽ trực tiếp đưa Thái Bằng Trình quay về để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
– Được rồi, tôi sẽ bắt lại tên kia một lần nữa.
Hạ Thiên đồng ý, vợ cảnh sát tỷ tỷ yêu cầu hắn hỗ trợ, tất nhiên hắn sẽ muốn làm. Hơn nữa trước nay hắn rất muốn xử lý Thái Bằng Trình, bây giờ nghe nói tên kia đã bỏ chạy, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
– Nếu cậu có biện pháp thì cứ bắt lại, không có thì chẳng sao cả.
Lãnh Băng Băng còn nói thêm một câu, dù sao bắt tội phạm cũng không phải là nghĩa vụ của Hạ Thiên, cũng không thể cưỡng ép hắn phải đi làm công tác này.
Hạ Thiên dùng giọng sắt son đảm bảo:
– Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được thằng ngu Thái Bằng Trình.
– À, vậy thì được, tôi cúp máy trước, nếu có tin tức gì thì cậu cứ điện thoại cho tôi. Mặc khác có bốn cảnh sát Bình Hải ở thủ đô, tôi sẽ gửi tư liệu của bọn họ đến cho cậu, nếu cậu cần hỗ trợ thì cứ điện thoại cho bọn họ.
Lãnh Băng Băng nói xong thì cúp điện thoại, khoảng một phút sau nàng đã nhắn tư liệu đến cho Hạ Thiên.
Lúc này Mộc Hàm cũng hỏi thăm:
– Chồng, có chuyện gì xảy ra vậy? Thái Bằng Trình chạy mất rồi sao?
– Đúng vậy, cũng không biết lão già La Dân Sinh kia làm ăn thế nào, xem ra giữ một người cũng không làm ra hồn.
Hạ Thiên có chút bất mãn.
– Trước tiên để tôi hỏi xem có chuyện gì xảy ra đã.
Mộc Hàm lấy điện thoại ra bấm số của La Dân Sinh.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc